Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bên dưới, Ngu Uyên ngẩng đầu nhìn ông lão cụt tay trong quả cầu lửa với ánh mắt quái dị.
Y chẳng ngờ sau khi chuyển thế trùng sinh, lại gặp được người quen nhanh đến vậy.
"Phương Diệu."
Thầm gọi cái tên này trong lòng, Ngu Uyên cảm khái muôn phần.
Ba trăm năm trước, Xích Ma Tông có một thiếu niên tên Phương Diệu, thiên phú tu hành bình thường, tính tình khờ khạo.
Chỉ có sự kiên trì bền bỉ mới là ưu điểm lớn nhất của gã.
Năm ấy, Phương Diệu ra ngoài lịch lãm, thân bị trọng thương, sinh cơ gần như đứt đoạn, được sư phụ đưa đến Dược Thần Tông khổ sở cầu thuốc.
Phương Diệu được y dùng mấy viên đan dược Thiên cấp cứu về từ vực sâu cái chết.
Gã có thể sống sót, ngoài sự thần kỳ của đan dược, còn nhờ khát vọng sống ngoan cường của bản thân.
Chính khát vọng sống đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho y, nên sau khi Phương Diệu hồi phục, y lại gặp gã thêm mấy lần.
Kiếp trước, cả Phương Diệu lẫn sư phụ của gã đều vô cùng cảm kích y.
Mấy viên đan dược Thiên cấp giá trị liên thành kia cũng khiến thầy trò Phương Diệu nợ y một ân tình lớn bằng trời.
Cách đây không lâu, y đã hứa với Viên Thu Phảng, nói rằng nếu gã làm việc thỏa đáng, ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ tiến cử vào Xích Ma Tông.
Người y muốn tìm vốn là Phương Diệu, hoặc sư phụ của gã.
Đã qua lâu như vậy, y không rõ sư phụ của Phương Diệu còn sống hay không.
Nhưng nếu Phương Diệu đã tu đến Hồn Du Cảnh, vậy chắc chắn địa vị của lão ở Xích Ma Tông đã rất cao.
"Cách biệt ba trăm năm, thiếu niên Xích Ma Tông ngày nào nay đã là một đại tu hành giả Hồn Du Cảnh. Chẳng trách, hèn chi An nha đầu và sư huynh của nàng lại ngoan ngoãn lui tránh."
Trong quả cầu lửa rực cháy kia chỉ là Âm Thần ly thể của Phương Diệu mà thôi.
Dù vậy, An Tử Tình và sư huynh nàng cũng chỉ có thể từ bỏ Liệt Hỏa Kích, thả Viên Thu Phảng ra rồi lập tức rời đi.
Rời đi chính là một thái độ chịu thua.
"Ta nhận ra lão, nhưng lão đã chẳng nhận ra ta." Ngu Uyên thầm nghĩ, không có ý định tiết lộ thân phận để gặp mặt Phương Diệu ngay lúc này.
Phương Diệu xuất hiện, Huyết Thần Giáo lui tránh, nguy cơ của Ám Nguyệt Thành tự khắc được giải.
Trong tình huống đại cục đã định, y không cần phải sớm vận dụng mối quan hệ với Phương Diệu, chi bằng giữ lại sau này hãy tính.
Lần gặp gỡ này cứ xem như chưa từng quen biết.
"Viên Thu Phảng, Xích Luyện Ma Quyết mà ngươi tu luyện có nguồn gốc từ ai?" Giọng Phương Diệu vang lên như chuông đồng. "Còn nữa, vì sao Liệt Hỏa Kích lại trong tay ngươi? Khí hồn bên trong sao lại công nhận ngươi?"
"Là thế này ạ." Viên Thu Phảng liền muốn giải thích.
"Theo ta."
Phương Diệu hừ một tiếng, Liệt Hỏa Kích đột nhiên bay ra từ quả cầu lửa, chỉ trong nháy mắt đã rơi xuống chỗ Viên Thu Phảng.
Viên Thu Phảng chần chừ vài giây rồi rất thức thời bước lên Liệt Hỏa Kích.
"Vù!"
Liệt Hỏa Kích lập tức bay đi, theo sau quả cầu lửa đang cháy rời khỏi Kim Lạc Sơn.
Mọi người trong cốc ngơ ngác nhìn bầu trời trống rỗng, ai nấy đều hết sức chấn động.
"Hồn Du Cảnh!"
"Một vị cường giả Hồn Du Cảnh của Xích Ma Tông!"
"Vị tiền bối Xích Ma Tông kia có lẽ bản thể đang ở xa ngàn dặm. Chỉ vì cảm ứng được sự chấn động của Liệt Hỏa Kích mới xuất Âm Thần, trong nháy mắt bay ngàn dặm đến đây."
"Hồn Du Cảnh a, cho dù ở Thiên Nguyên Đại Lục và Tịch Diệt Đại Lục cũng được xem là một nhân vật có máu mặt rồi."
"Hiếm thấy, thật sự hiếm thấy!"
Tộc nhân sống sót của ba đại gia tộc nghị luận xôn xao.
Ánh mắt họ nhìn về phía Viên Liên Dao lại thêm mấy phần kính nể, thầm nghĩ nếu Viên gia nhờ Viên Thu Phảng mà có liên hệ với Xích Ma Tông thì địa vị của Viên gia ở Ám Nguyệt Thành e là không ai có thể lay chuyển.
"Triệu lão, đám Hoàng Phàm đâu rồi?"
Trong lòng Viên Liên Dao cũng lo lắng cho phụ thân, nhưng thân là Thành chủ Ám Nguyệt Thành, công việc sau đó vẫn phải tiếp tục.
"Tộc nhân Hoàng gia phần lớn đã bị chém giết, ngay cả Hoàng Thiên Dật cũng bị chúng ta giết chết trong lòng núi." Triệu Chính Hào nói rõ chiến quả. "Nhưng gia chủ Hoàng gia là Hoàng Phàm cùng mấy vị tộc nhân đã biến mất trong Kim Lạc Sơn. Bên trong đường đá dọc ngang chằng chịt, nối liền lòng đất và bên ngoài, chúng ta không cách nào chặn giết hết được."
"Vậy mà lại để Hoàng Phàm chạy thoát." Đôi mắt sáng của Viên Liên Dao mang theo sát khí. "Như vậy mọi người hãy lập tức sắp xếp tộc nhân trở về. Báo cho người của chúng ta trong thành bao vây toàn bộ trang viên và sản nghiệp của Hoàng gia. Tộc nhân Hoàng gia trong thành đều bắt sống trước, kẻ nào dám phản kháng thì giết ngay tại chỗ!"
"Được!"
Người của Viên gia, Triệu gia và Ngu gia đều được sắp xếp mấy người lập tức quay về Ám Nguyệt Thành.
"Ngu đại ca?"
Triệu Nhã Phù lại gần, thấy y tinh thần hoảng hốt bèn cắn môi dưới: "Ta phải làm sao bây giờ?"