Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thấy nhiều nơi đều có chậu hoa rơi vỡ, hắn càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình.

Trong lúc đi dạo, hắn còn thấy tường vách và cả những cột đá trong gia tộc dường như trở nên láng bóng, sáng sủa hơn trước.

Không biết có phải do ánh trăng đêm nay quá rực rỡ hay không.

"Kỳ lạ thật."

Mang một bụng nghi hoặc, hắn một mình đi ra ngoài tìm câu trả lời.

Bước ra khỏi cổng chính, hắn đứng nhìn quanh bốn phía nhưng thấy mọi thứ vẫn bình thường.

Thế nhưng hắn đâu biết rằng, tại một góc tối trên con phố gần cửa sau Ngu gia, lúc này có hai người đang khẽ trò chuyện.

"Viên tỷ tỷ, vừa rồi hình như tỷ có phần không ổn."

Tô Nghiên nhìn vị thành chủ đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt lóe lên tia sáng vô cùng hiếu kỳ: "Tỷ không ổn, Ngu gia cũng không ổn. Ngay trước khi tỷ tỉnh lại, đã xảy ra một trận động đất nhỏ."

"Động đất?" Tinh thần Viên Liên Dao vẫn còn hoảng hốt.

"Ừm, muội nhìn rất rõ, từng tòa nhà của Ngu gia đều khẽ rung lắc." Tô Nghiên nói rất nghiêm túc.

"Không có gì lạ." Viên Liên Dao xoa trán, cố làm cho mình tỉnh táo hơn: "Nơi thành Ám Nguyệt tọa lạc đúng là cứ cách một khoảng thời gian sẽ xảy ra địa chấn quy mô nhỏ."

"Không, không phải vậy." Tô Nghiên giải thích: "Không phải thành Ám Nguyệt, mà chỉ có Ngu gia. Những nơi khác trên đường, những lầu các khác không hề nhúc nhích. Chỉ có nhà của Ngu gia vừa rồi đã rung chuyển, lắc lư. Dường như còn lặng lẽ phát sáng nữa."

"Cái gì?" Viên Liên Dao cuối cùng cũng dần tỉnh táo.

"Ý muội là địa chấn chỉ xảy ra ở Ngu gia phía bắc thành!" Tô Nghiên nhấn mạnh.

"Lời này là thật à?"

"Muội không cần phải lừa tỷ."

"Ngu gia, nửa đêm động đất, nhà cửa phát sáng..." Viên Liên Dao lẩm bẩm một hồi rồi dùng linh thức cảm nhận, phát hiện Ngu gia lúc này không có chút bất thường nào.

Ngoại trừ việc những người khác đều đang ngủ say, chỉ có một người tỉnh dậy, đi lang thang khắp nơi.

Với tu vi Nhập Vi cảnh, linh thức của nàng vừa quét qua đã lập tức biết người đó là ai.

"Ngu Uyên!"

Viên Liên Dao khẽ gọi một tiếng, rồi gật đầu với Tô Nghiên: "Chuyện đêm nay phiền muội giữ bí mật."

"Ừm." Tô Nghiên đáp bâng quơ.

"Ta đi gặp Ngu Uyên."

Trong lòng có vô số nghi hoặc, nàng không do dự nữa, nói xong liền hóa thành một vệt hồng quang bay đi.

"Cho muội đi với." Tô Nghiên vội đuổi theo.

Cổng lớn Ngu gia.

Ngu Uyên đi một vòng, định quay về kiểm tra cây quạt giấy trắng kỳ dị kia để làm rõ xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này Thiên hồn của hắn đã sớm quy vị, cảm giác mệt mỏi trước đó không những biến mất mà còn cảm thấy linh trí thông suốt, dường như nghĩ đến chuyện gì cũng có thể nhanh chóng hiểu rõ chân tướng.

"Tam hồn Thiên Địa Nhân, Địa hồn chứa đựng ký ức, Thiên hồn mở ra linh trí và tuệ nhãn. Ta cảm thấy thần trí sáng suốt, chứng tỏ Thiên hồn của ta đã có biến hóa nhỏ."

"Quạt giấy trắng, Tuệ Cực Tất Thương!"

"Thiên hồn từng chu du trong đó!"

Từng ý nghĩ nối tiếp nhau lóe lên, có lẽ quả thật do linh trí đã thông suốt nên hắn đột nhiên hiểu ra.

"Thiên hồn đã bị dẫn dắt ra ngoài, được tinh tiến ngưng luyện ngay trong bốn chữ đó!"

Ngu Uyên chấn động kịch liệt.

Ngay sau đó, trong mắt hắn bắn ra tinh quang: "Thuật rèn luyện Thiên hồn."

"Ngu Uyên!"

Viên Liên Dao bay vút tới, khẽ gọi.

Một bóng áo xanh biếc khác cũng nhẹ nhàng bay đến, chỉ chậm hơn Viên Liên Dao vài giây.

"Các ngươi?"

Ngu Uyên ngẩn người.

...

...

Đêm khuya, Viên Liên Dao và Tô Nghiên đích thân đến Ngu gia, chuyện này thật sự quá bất ngờ.

Sau thoáng sững sờ, Ngu Uyên cau mày hỏi: "Hai vị nửa đêm ghé thăm là có ý gì?"

Tộc nhân Ngu gia lúc này đều đang ngủ say.

Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, không rõ tình hình nên thầm đoán, chẳng lẽ do hai nữ nhân trước mắt này giở trò?

"Ngu gia, vì sao chỉ có ngươi tỉnh?"

Tô Nghiên lên tiếng trước, nàng đánh giá Ngu Uyên từ đầu đến chân rồi nói: "Ngu gia xảy ra động tĩnh lớn như vậy, đừng nói là người tu hành, cho dù là phàm nhân cũng phải bị chấn động làm cho tỉnh giấc."

"Sao ngươi biết Ngu gia có động tĩnh?" Sắc mặt Ngu Uyên sa sầm.

"Tình cờ đi ngang qua." Tô Nghiên đáp cho qua chuyện, rồi nói tiếp: "Ngu gia động đất, các phủ đệ trang viên xung quanh không có bất kỳ dị thường nào. Ta rất muốn biết, Ngu gia các ngươi đang giở trò quỷ gì?"

"Ngươi là cái thá gì?" Ngu Uyên nhướng mày, khóe miệng lại nở nụ cười: "Chỉ vì ngươi là người của Tô gia mà đòi quản chuyện của Ngu gia ta à?"

Lời của Tô Nghiên thực ra đã khiến hắn chấn động.

Chỉ có nhà mình có dị động, các khu vực khác không có bất kỳ thay đổi nào, nguyên nhân là gì?

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vì trong lòng vốn đã có nhiều oán hận với Tô gia, cộng thêm thái độ ngạo mạn vô lễ của Tô Nghiên, hắn cũng chẳng cần khách khí.

"Chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi." Tô Nghiên ban ngày đã chịu thiệt, biết rõ thiếu niên Ngu gia trước mắt hoàn toàn không nể mặt mình bèn nói tiếp: "Tô gia chúng ta và Ngu gia các ngươi đã giao thương nhiều năm, ta quan tâm một chút cũng là lẽ thường tình."