Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Thần Vũ Thiên Y, Tô Nghiên?”

Thành chủ Ám Nguyệt thành được từng đóa sen tươi diễm lệ bao quanh, từ hư không bay vút tới.

Trận pháp ẩn thân được khắc trên đôi cánh trắng như tuyết lặng lẽ được giải trừ, thiếu nữ áo lục của Tô gia dưới bầu trời đêm rực rỡ dần dần hiện ra.

"Ra mắt Viên tỷ tỷ."

Tô Nghiên ở giữa không trung chậm rãi thi lễ, thong dong nói: "Tỷ tỷ có phải cũng cảm nhận được gia tộc ở phía Bắc kia có một chút kỳ quái?”

"Là Ngu gia." Viên Liên Dao giải thích.

"Đoán ra rồi.” Tô Nghiên ừm một tiếng, chợt chủ động mời: "Trăng đẹp thế này, hay là tỷ tỷ cùng tiểu muội qua đó quan sát một phen?”

"Được."

...

...

Trời sao lấp lánh, ánh trăng tựa nước.

Ngu gia tọa lạc ở phía bắc thành, không gian tĩnh lặng như tờ.

Hai bóng người lặng lẽ đáp xuống, không gây ra một tiếng động nhỏ.

Đứng trong bóng tối của con hẻm phía sau Ngu gia, hai cô gái âm thầm quan sát dinh thự trước mặt.

Viên Liên Dao liên tục nhắm rồi lại mở mắt.

Mỗi lần mở mắt ra, vẻ hoang mang tận sâu trong đôi mắt mỹ lệ của nàng lại càng đậm thêm.

Tô Nghiên không còn khoác lên mình bộ Thần Vũ Thiên Y bắt mắt. Do tuổi còn nhỏ, chưa tu đến Nhập Vi cảnh nên nàng không thể dùng linh thức để dò xét.

Tuy nhiên, nàng vẫn cảm nhận được toàn bộ Ngu gia đang bị bao phủ trong một nỗi bi thương nồng đậm.

"Cây quạt đó, bốn chữ đó ẩn chứa một luồng ý niệm bi thương. Nhưng ý niệm ấy vốn rất yếu ớt, sao giờ lại thanh thế ngập trời như vậy?" Nàng thầm nghĩ.

Ban ngày, chuyện nàng và Ngu Uyên gặp nhau ở Linh Bảo Trai, nàng không hề nói với thúc thúc Tô Lam, càng không thể tiết lộ cho Viên Liên Dao.

Động tĩnh kỳ lạ của Ngu gia ở phía bắc thành, Tô Lam hoàn toàn không hay biết, lúc nàng lặng lẽ rời đi thì ông vẫn đang tu hành.

Cả thành Ám Nguyệt rộng lớn, ngoài nàng ra, chỉ có Viên Liên Dao nhận ra điều bất thường.

Thứ Viên Liên Dao dựa vào hẳn không phải là cảm ngộ, mà là tu vi Nhập Vi cảnh.

Động Sát Nhập Vi.

Điều này khiến nàng có phần xem thường những người tu hành ở thành Ám Nguyệt.

Nàng tin rằng nếu ở các thành trì khác của đế quốc, chuyện bất thường xảy ra ở Ngu gia chắc chắn sẽ kinh động rất nhiều người, sẽ có vô số kẻ mang khứu giác nhạy bén tìm đến như nàng.

"Viên tỷ tỷ?"

Đột nhiên Tô Nghiên có linh cảm, nàng kinh ngạc nhìn về phía thành chủ thành Ám Nguyệt, khẽ gọi.

Đóa hồng liên nổi danh khắp đế quốc, khiến bao đấng nam nhi thèm muốn này vậy mà lại đang chìm trong bi thương, dường như đã bị không khí bao trùm Ngu gia ảnh hưởng.

Nàng khẽ gọi mấy tiếng nhưng Viên Liên Dao vẫn không hề hay biết.

Sắc mặt Tô Nghiên khẽ biến: "Lợi hại thật!"

Viên Liên Dao đã ở Nhập Vi cảnh mà lại vô tình trúng chiêu, chìm đắm trong nỗi bi thương đó đến mức không nghe thấy tiếng gọi của nàng.

Nếu nàng muốn ra tay hãm hại thì vị thành chủ thành Ám Nguyệt này chẳng phải sẽ ngọc nát hương tan hay sao?

Nghĩ vậy, Tô Nghiên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cũng không dám tùy tiện dò xét sự bất thường của Ngu gia.

Nàng sợ mình sẽ giống như Viên Liên Dao, bất giác thất thần.

Đêm hôm khuya khoắt, đường phố vắng lặng, lại không có bà lão hộ vệ bên cạnh, nàng không thể mạo hiểm.

...

Bên trong Ngu gia, tất cả tộc nhân đều đang chìm trong mộng đẹp.

Bất kể là người tu hành hay phàm nhân, tất cả đều ngủ say.

Gần như mọi người đều không bị nỗi bi thương bao trùm gia tộc ảnh hưởng, họ chỉ cảm thấy buồn ngủ và cứ thế ngủ một giấc thật say.

Ngu Uyên, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này cũng không ngoại lệ.

Hắn đang ngủ say, chìm trong một giấc mộng sâu.

Chỉ là giấc mộng của hắn không giống những người khác. Hắn cảm nhận được Thiên hồn trong tam hồn Thiên Địa Nhân đang tách khỏi cơ thể, bị cây quạt giấy trắng kia dẫn dắt.

Thiên hồn tiến vào bốn chữ lớn màu đen: Tuệ Cực Tất Thương.

Nó ngưng tụ thành một luồng ý thức, chu du trong từng nét chữ, cảm ngộ nỗi bi thương trong đó, dường như còn thấy được vài hình ảnh rời rạc, vỡ nát.

Nhân hồn của hắn nằm lại trong đầu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Toàn bộ Ngu gia ở phía bắc thành dường như đang xoay chuyển, đảo lộn.

Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bỗng giật mình một cái rồi tỉnh lại.

Khoảnh khắc tỉnh giấc, hắn cảm thấy mặt đất của cả gia tộc dường như khẽ rung lên.

Hắn còn thấy bốn chữ trên cây quạt giấy trắng kia, màu đen lại có phần chói mắt.

"Loảng xoảng!"

Bên ngoài vang lên tiếng chậu hoa rơi vỡ.

Ngu Uyên ngẩn người, vội vàng bước ra. Hắn thấy rất nhiều chậu cây cảnh đặt quanh nhà đều đã rơi vỡ tan tành.

Một cảnh tượng bừa bộn.

Kỳ lạ là những người khác trong Ngu gia đều không bị kinh động, vẫn đang ngủ say sưa.

"Không phải, không phải ảo giác, là chấn động thật sự." Ngu Uyên kinh ngạc, cứ thế đi quanh trong tộc dưới ánh trăng sáng vằng vặc.