Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hai con chiến mã của bọn hắn, hai con Hỏa Phi Long giống như hai đốm lửa buộc tại cọc dưới chân dốc.
Phía sau cọc ngựa kia có một cây bách đen đã gãy đổ.
Trong tuyết trắng phủ kín, cành cây màu xám đen của cây bách đen vươn hẳn ra cùng với hai con tuấn mã rực đỏ đang yên lặng chờ đợi tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Nhưng mà lúc này Liễu Mộ Vũ nhìn thấy, có bốn người đang đi về phía hai con Hỏa Phi Long.
Bốn người này đều mặc áo choàng màu xám tro, hơi cúi đầu, trông có vẻ điệu thấp và trầm tĩnh, bọn hắn không chỉ có dáng người xêm xêm nhau, ngay cả dáng đi cũng giống hệt nhau, hơn nữa tay phải của bọn hắn đều đang chậm rãi nâng lên.
Tay phải của bọn hắn đều cầm một chiếc nỏ.
Mục tiêu của bọn hắn rõ ràng là hai con Hỏa Phi Long.
Lòng Thư Nhĩ Hàn trầm xuống.
Đó là nỏ Thần Tí mà biên quân Đại Đường thường dùng, trong vòng hai trăm bước, uy lực sát thương cực lớn.
Lúc này, bốn người chỉ cách hai con Hỏa Phi Long một trăm năm mươi bước, bắn tên trong khoảng cách này, hẳn là không có sơ hở nào.
Nhưng cũng chính vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, dài ngang gối đi ra từ đầu đường phía tây.
Minh Bách Pha hình thành từ núi lở, đường núi phía tây dựa vào vách núi, là lối đi của những người dân du mục thường ngày tới đây trao đổi. Trên đường có nhiều tảng đá lớn nhô lên giống như mỏ ưng, trong thời tiết băng giá này, bất cứ lúc nào cũng có thể có băng và đá vụn rơi xuống từ sườn núi, vô cùng nguy hiểm, người bình thường nhất định sẽ đi con đường chính giữa khe núi, chứ không đi con đường nhỏ này.
Người đàn ông trung niên này có màu da trắng nõn, mặc dù mặc trang phục người Hồ mà người Trường An nói tới nhưng rất có khí chất của một học giả, nhìn qua giống như một nho sinh.
Sau vai hắn lộ ra một đoạn vật thể màu trắng tinh, nhìn qua giống như một đoạn băng tuyết, nhưng nhìn kỹ lại là chuôi kiếm màu tuyết trắng, dễ dàng nhận ra y đang đeo một thanh kiếm.
Giữa hai hàng lông mày của bốn người cầm nỏ đều là tĩnh khí, nhưng khi nhìn thấy thấy người đàn ông trung niên kia lọt vào tầm mắt, thân thể bọn hắn vẫn không tránh khỏi có chút rung động.
Trên con đường dựa vào vách núi phía tây, không có khả năng có người vượt qua được, trừ phi… Trừ phi đồng liêu mai phục ở nơi đó đều đã chết.
Không có bất kỳ báo động nào truyền đến, những cường giả am hiểu mai phục ám sát kia, am hiểu nhất là lặng yên không một tiếng động đưa người vào chỗ chết, vậy mà lại bị người khác lặng yên không một tiếng động giết chết?
Trong lòng bọn hắn kinh hãi không thôi, hoàn toàn không chú ý tới một lão nhân xuất hiện ở phía sau.
Đêm qua có ba đoàn thương đội tới Minh Bách Pha này, bởi vì đến quá muộn, thương đội tới đây tránh bão tuyết lại nhiều, những hang động có thể dùng để ở và chất hàng hóa đều đã bị chiếm, cho nên ba đoàn thương đội này chỉ có thể hạ trại ở mảnh đất trống bên cạnh con đường chính của Minh Bách Pha, hàng hóa đều được chất ở cánh bắc khu trại, dùng để chắn gió.
Trước lúc bình minh, tuyết ngừng rơi hoàn toàn, hàng hóa chất thành đống của ba đoàn thương đội lúc này đã bị một tầng tuyết dày phủ lên, nhưng lúc này lại có một lão nhân chui ra từ trong số hàng hóa này.
Bốn người cầm nỏ không nhìn thấy cảnh lão nhân phá tuyết chui ra nhưng rất nhiều người súc thế chờ phát động lúc này đều nhìn thấy.
Bọn hắn đồng loạt sinh ra cảm giác hoang đường, không thể tin nổi.
Tuyết đọng trùm lên đống hàng hóa liền thành một mảng, chứng tỏ đêm qua lúc chất hàng hóa, lão nhân này đã lặng lẽ trốn vào trong.
Tránh được tai mắt của nhiều người như vậy, sao lão ta lại làm được?
Ẩn núp trong này suốt cả đêm, lúc này lao ra là định làm gì?
Rất nhiều người chấn kinh và khó hiểu, bởi với khoảng cách của lão ta và bốn người cầm nỏ kia.
Ai cũng cảm thấy lúc này lão nhân lao ra, mục tiêu là bốn người cầm nỏ, nhưng mà bất cứ người nào cũng có thể dễ dàng đoán được, khoảng cách giữa lão và bốn người cầm nỏ lúc này đã vượt qua ba trăm bước.
Nếu như mục đích của lão là ngăn cản bốn người cầm nỏ này giết chết Hỏa Phi Long, vậy bây giờ xông ra hình như cũng đã muộn.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tất cả những người nghĩ vậy, hô hấp chợt đình trệ!
Giống như gió bắc thê lương nổi lên trong đêm tối, lại giống như u hồn đang khóc, hàn ý trong không khí như thể đi theo chỉ dẫn của âm thanh, đâm mạnh vào lưng bốn người cầm nỏ!
Phập!
Tiếng gió thê lương đồng thời hóa thành một tiếng trầm đục.
Từ lưng bốn người cầm nỏ, máu tươi bắn ra, cả bốn cùng nhau ngã sấp về phía trước.
“Làm sao có thể!”
Không chỉ những người súc thế chờ phát động kia, mà ngay cả Thư Nhĩ Hàn nhìn thấy cảnh này cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong nhận thức của hắn, bất kể là quân Đường hay là người Đại Thực, Hồi Hột, trong tất cả các loại nỏ cầm tay, chỉ có một loại nỏ tên là nỏ Sơn Tang được phân phối cho một số rất ít quân tinh nhuệ của Đại Đường là có tầm bắn vượt qua ba trăm bước.
Nhưng loại nỏ Sơn Tang này chỉ có thể bắn một phát, lực kéo dây nặng, căn bản không thể dùng tay kéo mà cần đặt cung dưới đất dùng chân đạp, mới có thể lắp tên.
Ở khoảng cách vượt qua ba trăm bước, trong nháy mắt bắn trúng bốn người, căn bản không thể làm được.
Lúc này Thư Nhĩ Hàn từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một bên của lão nhân râu tóc bạc phơ này, nhưng có thể thấy rõ tay lão ta không cầm bất cử chiếc nỏ nào, mũi tên kia bắn ra từ trong hai tay áo lão nhân đó!
Nỏ trong tay áo, hơn nữa một lần có thể bắn được bốn mũi tên?
Từ lúc nào, trên đời lại có vật như vậy?