Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Cái này không phải là rất ngu ngốc sao?"

Làm sao một khối sắt nặng như vậy có thể bay được?

"Sau đó người nọ thế nào?" Vương Lão Tứ nắm lấy trọng điểm nói.

"Ai da, tất cả mọi người đều không tin lời của hắn, cho rằng hắn đã bị sơn tinh dã quái nhập vào rồi. Người trong thôn kia lo lắng mình cũng sẽ bị sơn tinh dã quái làm hại, nên đã thiêu chết người kia."

"Nhưng ta nghe nói người đó là một người đọc sách, rất thích thu thập một số cuốn sách kỳ lạ để đọc. Có lẽ người đọc nhiều loại sách này cũng sẽ sinh ra bệnh tâm thần phân liệt giống như ngươi!" Bộ Phàm chắp tay, sau đó lắc đầu thở dài nói: "Một người đang sống tốt như vậy cuối cùng lại vì ngu muội mà bị thiêu chết."

Vương Lão Tứ nghe mà lông tơ dựng thẳng: "Ở thôn bên cạnh hả? Tại sao ta chưa từng nghe thấy chuyện này?"

Bộ Phàm lắc đầu: "Ngươi chưa từng nghe, không có nghĩa là không có, dù sao thì chuyện này cũng không phải là niềm vinh quang gì, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt!"

Vương Lão Tứ cũng cảm thấy có lý. Nhưng nghĩ đến chuyện của mình, đúng là có vài phần giống với người vừa được tiểu thôn trưởng nhắc đến. Người đó tự xưng là từ tương lai đến đây, mà gã cũng cảm thấy mình xuyên không từ hai tháng sau tới.

"Thím, ngươi cũng đừng lo lắng, ta là đại phu còn là người đọc sách, đương nhiên sẽ không tin vào loại chuyện ma quỷ loạn thần này, chưa bao giờ tin tưởng cả!” Bộ Phàm khoát tay áo: "Nhưng bệnh của ngươi có thể lớn cũng có thể nhỏ, sau này ngươi cần chú ý nhiều hơn, đợi lát nữa ta sẽ kê cho ngươi một toa thuốc an thần, sau khi uống xong thì vài ngày nữa là có thể khỏi rồi."

"Chẳng qua là nếu sau này Vương Tứ thúc lại bắt nạt ngươi, ngươi đừng để ở trong lòng, làm như vậy sẽ không tốt đối với bệnh của ngươi, ngược lại nó sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Ngươi có thể tới nói với ta, đến lúc đó ta và lão thôn trưởng sẽ nói chuyện với Vương Tứ thúc!"

"Ta đã hiểu rồi!"

Vương Lão Tứ cũng không biết mình đã rời khỏi nhà Bộ Phàm như thế nào, chỉ biết rằng những lời nói của Bộ Phàm vẫn luôn quanh quẩn trong đầu mình.

Chẳng lẽ gã thật sự không phải Vương Lão Tứ, mà là Lưu Thủy Tú?

Và tất cả chỉ là tưởng tượng của gã mà thôi?

Bất tri bất giác đã quay về nhà, cũng không đợi gã phục hồi lại tinh thần đã được nghênh đón bằng một tiếng mắng chửi phẫn nộ: "Không nấu cơm? Lại dám chạy đi đâu lăn lộn với đám nam nhân lêu lổng rồi, xem lão tử dạy bảo ngươi ra sao!"

Vương Lão Tứ nhanh chóng khôi phục tinh thần, chỉ thấy hán tử kia như hung thần ác sát tung nấm đấm to như cái nồi đất lớn muốn đánh gã, lại bị Nhị Cẩu gắt gao giữ chặt lại.

"Phụ thân, hôm nay nương sinh bệnh, nương đã đến chỗ của tiên sinh thăm bệnh!"

"Nếu không phải Nhị Cẩu ngăn cản xem lão tử có đánh chết ngươi hay không, còn không đi nấu cơm cho lão tử!" Hán tử kia mắng to một tiếng.

Vương Lão Tứ bị trừng đến run rẩy cả người.

...

Những ngày tiếp theo, Vương Lão Tứ rất thành thật, cũng không dám nói mình là Vương Lão Tứ nữa, bởi vì gã không muốn giống như người từng được thôn trưởng nhắc đến kia, cuối cùng đối phương bị thiêu sống đó.

Mỗi ngày, gã đều phải thức dậy từ sớm chăm chỉ làm việc, đôi khi cũng phải đối mặt với sự chà đạp của tên trượng phu không phải là người kia, phải trân mình chịu đựng đối phương đánh đập rồi mắng chửi.

Gã không dám phản kháng vì gã không thể chống lại được trượng phu của mình.

Gã cũng không dám nói chuyện bị đánh với thôn trưởng, bởi trong lòng gã rất rõ, một khi mình đi nói với thôn trưởng, thứ gã cần phải đối mặt, sẽ là một chuỗi đánh đập và mắng chửi càng tàn bạo hơn thôi.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày.

Vương Lão Tứ đã cho rằng mình chính là Lưu Thủy Tú rồi.

"Mẹ nó, bà nương ngu xuẩn như ngươi cũng không biết kêu lên vài tiếng, khiến cho lão tử còn tưởng mình đang làm với một cái thi thể nữa chứ!"

Vẻ mặt của Vương Lão Tứ không chút thay đổi, gã quay đầu nhìn tên hán tử vừa kéo quần lên, vừa hùng hổ nói chuyện kia. Cho dù đã trải qua vài lần, nhưng mỗi lần như vậy gã đều cảm nhận được nỗi đau đớn y chang, dường như mỗi đêm đều là một loại tàn phá đối với chính mình.

"Ta muốn lên trấn một chuyến, tối nay sẽ không về!" Hán tử nhìn Vương Lão Tứ một cái.

"Ngươi không thể đi, ngươi đi trấn đánh bạc sẽ thua hết sạch tiền bạc trong nhà!" Bỗng nhiên Vương Lão Tứ nghĩ tới chuyện gì đó, lại vội vàng giữ chặt hán tử, nói.

"Con mẹ nhà ngươi, dám nguyền rủa lão tử thua, xem lão tử có đánh chết bà nương nhà ngươi không!" Hán tử không nói hai lời đã vung nắm đấm lên lập tức “săn sóc” trên người Vương Lão Tứ.

"Nếu lão tử thật sự thua hết bạc thì xem lão tử dạy bảo ngươi như thế nào!" Hán tử hung dữ đá Vương Lão Tứ đang nằm sấp trên mặt đất, sau đó sải bước rời đi.

Vương Lão Tứ cảm nhận được cơn đau thấu xương truyền đến khắp cơ thể, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng như tro tàn.

Nếu gã thật sự là Vương Lão Tứ thì tốt rồi.

Nếu gã là Vương Lão Tứ, vậy thì gã nhất định sẽ không đánh tức phụ, mà sẽ nâng niu nàng, thương yêu nàng.

Suy nghĩ này vừa hiện lên, Vương Lão Tứ không khỏi giật mình.

Tại sao gã lại nghĩ như vậy?

Hoặc là... Trưởng thôn đã đúng. Tất cả chỉ là tưởng tượng của gã mà thôi. Gã không phải Vương Lão Tứ, mà là Lưu Thủy Tú mỗi ngày đều bị trượng phu đánh đập.