Cẩu Tại Tân Thủ Thôn Thành Đại Boss

Chương 96. Hóa Ra Chỉ Là Một Giấc Mơ!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khóe mắt Vương Lão Tứ lăn xuống hai giọt chất lỏng trong suốt.

Ngày hôm sau.

Nghe nói có người từ sòng bạc tới cửa đòi nợ, Vương Lão Tứ rất bình tĩnh, cũng không bối rối. Bởi vì trong giấc mơ, thôn trưởng và hương thân sẽ cứu gã.

Nhìn người trượng phu khi đối mặt với mình luôn hung dữ, nhưng lúc này đối diện với đám người từ sòng bạc lại giống như con chó đang vẫy đuôi, Vương Lão Tứ tự giễu cười.

Tên hán tử rác rưởi này.

Cũng chỉ biết hung dữ với thê nhi.

"Được rồi, mang người đi!" Hán tử khôi ngô của sòng bạc vung tay lên, nhất thời bốn hán tử khác đi lên bắt lấy Vương Lão Tứ.

"Các ngươi muốn gì?" Trong lòng Vương Lão Tứ hoảng hốt, nhìn dân chúng xung quanh một chút, giờ phút này đám hương thân lại coi như chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình, chỉ biết đứng ở một bên xem kịch hay.

"Còn có thể làm gì nữa? Trượng phu của ngươi đã thua bạc sòng bạc chúng ta, sau này ngươi chính là người của sòng bạc của chúng ta!" Hán tử khôi ngô kia cười to nói.

"Tức phụ, ngươi yên tâm, chờ ta tiết kiệm đủ bạc rồi sẽ chuộc ngươi về!" Vẻ mặt trượng phu trước kia hung dữ bây giờ lại chất phát cười nói.

"Không thể nào, ta muốn chờ thôn trưởng tới đây!" Vương Lão Tứ kinh hoảng thất thố.

Tại sao lại khác với giấc mơ?

Còn nữa, tại sao đến bây giờ thôn trưởng còn chưa tới cứu gã?

"Cứu mạng!" Vương Lão Tứ lớn tiếng kêu cứu, hai tay không ngừng giãy giụa, nhưng khí lực của một phụ nhân như gã làm sao có thể so sánh được với bốn tráng hán? Cho nên gã đã bị ném vào trong xe ngựa.

Giờ phút này, đừng nói đến việc trong lòng Vương Lão Tứ hoảng hốt như thế nào.

Tên hán tử sòng bạc này sẽ đưa gã đi đâu?

Tên đó sẽ không đưa gã đến nơi bẩn thỉu đó, đúng không?

Đột nhiên chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh một khu rừng.

"Các ngươi muốn làm gì?" Rèm xe bị vén lên, nhìn cả người tên hán tử khôi ngô cơ bắp kia, thân thể của Vương Lão Tứ không khỏi co rụt lại.

"Trước khi mang ngươi trở về, như thế nào cũng phải kiểm tra một chút!" Ánh mắt của một hán tử khôi ngô đánh giá Vương Lão Tứ một lượt, mấy tráng hán xung quanh cũng lộ ra biểu cảm giống nhau.

"Các ngươi không được tới đây!"

Giọng nói của Vương Lão Tứ run rẩy, gã không chịu nổi một người chứ đừng nói là cùng tới? Mấy tên hán tử khôi ngô kia liếc nhìn nhau, đồng loạt lộ ra nụ cười mà nam nhân đều hiểu, nhất thời cùng nhào về hướng của Vương Lão Tứ.

...

"Đừng mà!" Đầu của Vương Lão Tứ đổ đầy mồ hôi, cả người kinh hãi bật dậy, miệng không ngừng thở hổn hển.

"Nơi này là đâu?" Bỗng nhiên Vương Lão Tứ chú ý tới xung quanh, thấy một mảnh đen kịt thì không khỏi ngẩn ra.

Cái này đây không phải là nhà gã sao?

Chẳng lẽ?

Đột nhiên, gã nghĩ đến cái gì đó.

Vương Lão Tứ vội vàng sờ ngực.

Ngực, không lớn không mềm.

Lại đưa tay sờ đũng quần.

Thứ ấy vẫn còn đó.

"Hóa ra chỉ là một giấc mơ!" Vương Lão Tứ lau mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt. Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra trong giấc mơ, cả người gã không khỏi run rẩy.

Nhất là hình ảnh hán tử khôi ngô nhào tới.

Cái này quá chân thật!

...

Trong lúc đó.

Dưới ánh trăng, Bộ Phàm đang tản bộ giữa không trung, bên cạnh có một con tiểu bạch lư, trên lưng tiểu bạch lư có một tiểu cô nương đang ngồi.

"Ca, giấc mơ vừa rồi của Vương Lão Tứ nhất định là do ngươi tạo ra!” Hỏa Kỳ Lân làm ra bộ dạng ta hiểu hết mọi chuyện nói.

Bộ Phàm cười cười, cũng không trả lời.

"Nhưng rõ ràng giấc mơ của Vương Lão Tứ, khi gã hối hận rơi lệ thì nên kết thúc, tại sao ca ca lại còn để cho Vương Lão Tứ trải qua những chuyện cổ quái đằng sau?" Hỏa Kỳ Lân khó hiểu nói.

"Lần đầu tiên sử dụng môn công pháp này, khó tránh khỏi có chút sai lầm cũng là chuyện bình thường!" Bộ Phàm ho khan một tiếng.

"Thật sao?" Hỏa Kỳ Lân nghiêng cái đầu nhỏ, chớp chớp đôi mắt to tròn.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì!" Bộ Phàm lập tức vỗ vào đầu Hỏa Kỳ Lân một cái.

"Ca ca, ngươi lại đánh vào đầu ta, rõ ràng ngươi nói người động miệng không động thủ, ngươi gạt người!" Hỏa Kỳ Lân bĩu môi nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng tố cáo nói.

"Ta có đánh ngươi không?" Dáng vẻ Bộ Phàm đầy nghi hoặc, nói.

"Có!"

"Vậy chắc là ngươi đang nằm mơ rồi!"

“(¬_¬)”

...

Sáng hôm sau.

Bộ Phàm đến tư thục dạy học.

Nhị Cẩu vui vẻ chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút kích động nói: "Tiên sinh, ngài biết không? Sáng sớm phụ thân ta đã làm điểm tâm cho ta, còn nói muốn đi đón nương ta trở về!"

"Đó là chuyện tốt!" Bộ Phàm cười nói: "Chứng tỏ phụ thân của ngươi đã thay đổi rồi."

"Vâng!" Nhị Cẩu khẽ ừ vài tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến vô cùng vui vẻ.

Buổi chiều, Vương Lão Tứ đã đặc biệt thuê một chiếc xe lừa, chuyện gã đi đón tức phụ về lập tức truyền ra trong thôn, người trong thôn cũng không cảm thấy gì. Nhưng sau đó biết được Vương Lão Tứ vì có thể đón thê tử trở về, lại trực tiếp quỳ xuống ở nhà nhạc gia, còn thề với trời, rất nhiều thôn dân đều cảm thấy khó hiểu.

Đây vẫn là Vương Lão Tứ trước kia sao?

Phải biết rằng, trong nhận thức của bọn họ, Vương Lão Tứ cũng không giống loại người sẽ thương tiếc tức phụ.

Nên trong lúc nhất thời đám người trong thôn bắt đầu nghị luận sôi nổi.