Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Thôn trưởng, ngươi phải giúp ta!" Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến cắt ngang suy nghĩ của Bộ Phàm.
Bộ Phàm giương mắt lên, đã nhìn thấy Tống Lại Tử đầy nước mũi nước mắt chạy tới.
"Ngươi bị ai bắt nạt sao?" Bộ Phàm cũng cảm thấy buồn cười, vốn dĩ trong cái thôn này chỉ có Tống Lại Tử đi bắt nạt người khác, nhưng từ sau khi Tống Lại Tử bị Hỏa Kỳ Lân dọa đến phát bệnh nhiều ngày, ở trong thôn lại trở nên thành thật, chẳng những không trộm gà trộm chó, còn chủ động làm việc.
"Cả thôn đều bắt nạt ta, thôn trưởng, ngươi phải giúp ta!" Tống Lại Tử khóc lóc nói.
"Được rồi được rồi, ngươi cũng là người gần bốn mươi tuổi rồi khóc cái gì vậy chứ?" Bộ Phàm bị Tống Lại Tử khóc đến toàn thân nổi da gà.
"Thôn trưởng, ngươi không biết đâu, buổi chiều ta chỉ giúp nhi tức cả của Tôn Lão Đại gánh nước, ngươi đoán xem thế nào. Đúng vậy đó, chỉ đơn giản như thế mà Tôn Lão Đại kia lại nói ta không có ý tốt!"
"Ngươi nói xem ta như vậy có oan uổng hay không chứ? Tống Lại Tử ta có lòng tốt giúp người ta còn bị người ta hoài nghi như vậy! Thật không có thiên lý mà.” Tống Lại Tử khóc lóc nói.
"Ngươi thực sự không có ý nghĩ khác?" Bộ Phàm hoài nghi hỏi.
"Thôn trưởng, ánh mắt của ngươi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng hoài nghi Tống Lại Tử ta có ý đồ xấu?" Tống Lại Tử không vui, gã khóc lại càng thêm thê thảm: "Ta không muốn sống nữa. Ta cứ tưởng rằng thôn trưởng là người hiểu ta nhất, không ngờ ánh mắt của thôn trưởng cũng không khác gì những người bình thường trong thế tục?"
Khóe miệng Bộ Phàm co rúm vài cái.
Tống Lại Tử này có biết gã diễn hơi sâu quá rồi không?
"Đã biết đã biết, ngươi oán hận vì mình không có thê tử đúng không? Nhưng ngươi kể với ta cũng vô dụng, ta đâu thể bố trí một thê tử cho ngươi!"
"Thôn trưởng, ngươi đang kể chuyện cười sao? Chính ngươi còn độc thân, làm sao bố trí thê tử cho ta được?" Tống Lại Tử lập tức làm ầm ĩ.
Những lời như thế này đâu phải thứ gã muốn nghe?
"Đừng nói nhảm nữa, nói xem rốt cuộc ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?" Bộ Phàm tức giận trừng mắt liếc Tống Lại Tử một cái.
"Chỉ là lòng ta không vui. Thôn trưởng, ngươi phân xử cho ta đi. Có phải đã vài năm rồi Tống Lại Tử ta chưa hề trộm gà sờ chó nhà ai đúng không? Tại sao thôn dân cứ nhìn thấy ta là lại bày ra bộ dạng phòng trộm như vậy?” Vẻ mặt Tống Lại Tử đầy khó chịu nói.
"Chuyện này..." Bộ Phàm không biết có nên nói ra tình hình thực tế hay không... Chẳng lẽ lại nói người trong thôn sợ bị người nào đó chụp mũ. Hơn nữa, lại còn là loại mũ màu xanh biếc kia?
"Ngươi cũng không thể trách các hương thân. Ai bảo ngươi không có việc gì là đi nói ngươi thèm thê tử, có người nào thèm thê tử như ngươi không?" Bộ Phàm vội ho một tiếng. Hắn cảm thấy các hương thân làm như vậy là đã hiền lành lắm rồi, mấy người đó chỉ đề phòng Tống Lại Tử mà thôi. Nếu là những thôn dân khác, vì đảm bảo an toàn, bọn họ còn dám đánh gãy chân Tống Lại Tử chứ chẳng chơi.
"Ta chỉ nói sự thật mà. Bọn họ có thê tử, dĩ nhiên là không thèm thê tử nữa. Bọn họ có hiểu cho những hán tử không lấy được thê tử như chúng ta không? Muốn đi tìm một người cũng chẳng biết phải tìm ở đâu!" Tống Lại Tử oán giận nói.
Được rồi, ngươi nói cũng có đạo lý.
Nhưng ngươi nói ngươi được rồi, tại sao ngươi phải nói là chúng ta, Bộ Phàm nghe xong, chợt cảm thấy không được tự nhiên.
"Ta hiểu rồi, hiểu rồi!" Bộ Phàm còn có thể nói cái gì nữa, hắn chỉ có thể gật đầu phụ họa mà thôi.
"Ta đã nói rồi, chỉ có thôn trưởng hiểu chúng ta. Những người có thê tử kia khẳng định không thể hiểu cảm nhận của những hán tử độc thân như chúng ta." Tống Lại Tử trưng ra vẻ mặt vô cùng khó chịu, lại mang theo vài phần đau khổ.
"Thời điểm bọn họ cùng thê tử ở trong phòng nói nói cười cười, chúng ta chỉ có thể ôm cái chăn lạnh ngắt ngủ. Bọn họ có thể ôm thê tử ngủ, những hán tử độc thân như chúng ta chỉ có thể..."
"Ngươi dừng lại cho ta, ngươi còn nói như vậy nữa sẽ bị phong đấy!" Ban đầu, Bộ Phàm còn cảm thấy những lời Tống Lại Tử nói rất văn nghệ, nhưng sau khi nghe được những lời phía sau, hắn vội vàng cắt ngang. Dĩ nhiên là phải làm vậy rồi, nếu để cho Tống Lại Tử nói tiếp, không biết gã còn nói tới chuyện gì nữa
"Bị phong là gì?" Tống Lại Tử sợ run.
"Ý là ngươi đừng có nói những lời không dinh dưỡng!" Bộ Phàm vội ho một tiếng.
"Tại sao những lời đó lại là không dinh dưỡng? Những người có thê tử, được ôm thê tử đi ngủ, những hán tử độc thân chúng ta không phải ngồi canh phòng trống hay sao?" Tống Lại Tử giải thích.
Bộ Phàm: “..." Được rồi, coi như hắn nghĩ sai. Nhưng đừng nối thêm chữ chúng ta vào có được hay không?
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Gã đã nói nhiều như vậy, Bộ Phàm không cho rằng Tống Lại Tử chỉ đơn thuần tới tìm đến mình than thân trách phận mà thôi.
"Chuyện đó…” Tống Lại Tử có chút không được tự nhiên: "Ta chỉ muốn học chút bản lĩnh của thôn trưởng ngươi!"