Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tả cảnh trầm mặc một hồi mới nói: “Tại hạ phải về Đại Hoang xem tình hình thiếu chủ thế nào, không biết ngài đã ra khỏi Thần Long cung chưa!”
“Mới nhặt lại cái mạng mà đạo hữu còn định trở lại nơi đó?” Liễu Mị Nương có chút không thể tin nhìn hắn “ Mỗi người mỗi mệnh, cho dù Tả Cảnh đạo hữu có trở lại Đại Hoang thì chưa chắc đã tìm thấy thiếu chủ nhà ngươi.”
“Bất luận kết quả thế nào thì tại hạ cũng phải trở về.” Hắn nhìn về phía Đại Hoang trầm giọng nói.
Liễu Mị Nương hơi nhếch môi, thờ ơ nói: “ Đấy là quyền của đạo hữu, ta đương nhiên không can thiệp, chúng ta từ biệt tại đây đi. Ta sẽ không bao giờ quay lại chỗ chết tiệt kia nữa, đạo hữu hãy bảo trọng.”
Dứt lời, nàng gọi ra pháp bảo của mình, hóa thành dải sáng đi về phía Yên Thủy Các. Tả Cảnh thở dài gọi ra pháp bảo của mình bay về phía Đại Hoang. Chỉ còn lại thảo nguyên mênh mông cùng đám dân du mục gầy yếu không rõ chân tướng liên tục bái trời.
Sau khi không gian tan vỡ, Tiêu Dao bị một cỗ lực truyền tống tới một không gian khác. Nơi này cũng là một căn phòng, ước chừng rộng hơn ngàn thước, trong phòng không có bất cứ thứ gì ngoài bốn chiếc đèn trường minh đế sen dùng để chiếu sáng, còn lại đều trống không. Mà phía trước nơi nàng đứng là một cánh cổng vàng kim cao hơn mười thước, trên cửa khắc hình rồng oai phong, dáng vẻ hoa mỹ, vảy tím bao thân, mắt lộ ngạo khí, bay lượn giữa vân vụ, vuốt bên trái còn quắp một hạt châu to cỡ nắm đấm. Bức họa này được điêu khắc sống động như thật, nếu chỉ nhìn lướt qua thậm chí sẽ cảm thấy con rồng này như vẫn còn sống.
“Cô đem bốn cái đế đèn kia lại đây.”
Tiêu Dao đang cẩn thận đánh giá căn phòng này thì Báo Nanh Kiếm đột nhiên mở miệng sai bảo nàng.
“Đế đèn này là bảo vật gì? Vì sao phải lấy?” Tiêu Dao có chút kinh ngạc, mấy cái đế đèn này nhìn qua rất bình thường, tuy rằng không biết làm từ vật liệu gì nhưng nhìn cũng không giống thiên tài địa bảo gì cho lắm.
“Lão tử bảo lấy thì cứ lấy, chớ có nói nhảm!”
Thấy giọng nó có vẻ không kiên nhẫn, Tiêu Dao hiểu ra, không biết vì cớ gì mà vị này lại bắt đầu giận dỗi. Nàng tỉnh rụi nhanh nhẹn dập tắt đèn trường minh sau đó thu toàn bộ bốn đế đèn vào túi trữ vật. Sau khi làm xong hết thảy, căn phòng liền rơi vào bóng đêm, chỉ còn cánh cổng vàng kim khắc hình rồng tỏa sáng lóng lánh.
Thu đế đèn vào túi trữ vật không được bao lâu lại có thêm hai người khác bị truyền tống đến đây, Tiêu Dao hơi nhíu mày, người tới đúng là Chu Chân Chân và Tất Phương kia. Đúng như quy tắc đã nói, chỉ cần một người đáp đúng, những người khác đều được qua cửa.
Cô nàng Chu Chân Chân thấy Tiêu Dao, gương mặt vốn còn vẻ hoảng hốt lập tức biến thành vui sướng, vui vẻ tiến lên giữ chặt ống tay áo Tiêu Dao nói: “Tỷ tỷ, xem ra chúng ta qua cửa rồi! Quả nhiên là Chân Chân trả lời đúng!”
Nghe nàng ta nói thế, Tất Phương và Tiêu Dao đều không nhịn được run lên, vẻ mặt rối rắm. Cô nương à, rốt cuộc tự tin của cô từ đâu ra thế?
Tiêu Dao cố nén cảm giác vô lực trong lòng, hỏi: “Chân Chân cô nương gặp phải câu nào?”
“Là một câu hỏi rất kỳ quái.” Chu Chân Chân hơi suy nghĩ, chun mũi cười khẽ: “Nó hỏi ta có biết người nó ghét nhất là ai không, hại Chân Chân mãi mới nghĩ ra.”
“Vậy cô đáp thế nào?” Mắt Tiêu Dao vô thức giật giật, long thần toàn hỏi mấy câu kiểu gì không biết?
Lúc này vẻ mặt Chu Chân Chân bỗng ảm đạm, nàng hơi khổ sở nói: “ Tuy Chân Chân đáp đúng, nhưng có chút đau lòng. Khi nó vừa hỏi câu này, quả thật Chân Chân rất mờ mịt, sau đó nghĩ lại mới nhớ ra ban nãy trước khi tiến vào nơi này nó từng nói mình thuộc long tộc, cho nên Chân Chân nghĩ người nó ghét nhất hẳn là phụ hoàng ta rồiChân Chân vừa nghĩ đến việc nó ghét phụ hoàng thì cảm thấy rất là buồn.”
Khụ, cô nương ơi, cô suy nghĩ quá nhiều rồi, không hiểu phải tài ba cỡ nào mới có thể liên hệ hai người này với nhau? Không nói Tiêu Dao mà ngay cả Tất Phương cũng câm nín, biểu tình quái dị. Tiêu Dao thậm chí còn nghĩ xa hơn: Cái quy tắc mỗi lần đáp sai một nửa long môn sẽ sụp hẳn là mới được thêm vào, có lẽ ban nãy long môn sụp xuống là do lão long bị cô nương này làm cho run rẩy một trận.
Thấy Tiêu Dao không phản ứng, Chu Chân Chân lại tự nói tiếp: “Ở Thái Cổ, mọi người đều nói phụ hoàng là chân long thiên tử, nhưng phụ hoàng cũng không phải là long tử thực sự, bị nó ghét cũng là đúng thôi...”
Tiêu Dao không biết nên nói gì, đành phải dời tầm mắt, hỏi Tất Phương: “Không biết tiền bối..”
“Nó hỏi ta người nó hận nhất là ai.” Tất Phương vừa đánh giá căn phòng vừa nói.
Ghét nhất, hận nhất, kẻ thù đem những thứ này liên hệ lại với nhau, Tiêu Dao cảm thấy cái vị trong cơ thể mình càng thêm trầm mặc, rốt cuộc phải oán hận tới cỡ nào mới nghĩ ra mấy câu ác như vậy để trút giận? Không phải là mười hai cánh cửa đều chung một đáp án đấy chứ?
Báo Nanh Kiếm, rốt cuộc ngươi đã làm gì con lôi long này hả? Chết rồi mà oán niệm vẫn không tan kia kìa.