Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Thú tộc vốn hận nhất là nhân tu, nhưng sau khi ta trả lời, nó chỉ để ta chờ mà không nói chuyện qua cửa.”

Tất Phương sâu kín nhìn nàng, hiển nhiên nó đã đoán được người trả lời được câu hỏi này chỉ có thể là Tiêu Dao.

“Ta chọn phải câu: kẻ thù của nó là ai?” Tiêu Dao chẳng hề chột dạ, nhìn thẳng Tất Phương.

“Vậy ngươi trả lời thế nào?”

“-- Phượng hoàng” Tiêu Dao nói dối không chớp mắt: “Cổ ngữ nói: Long phượng trình tường kỳ thực chỉ là che giấu, ta từng nghe đồn hai tộc này vốn là túc địch.”

“Hừ!” Tất Phương hừ mạnh một tiếng, trong mắt lạnh như băng “ Ngươi cứ ở đó mà xỏ lá. Ta khuyên ngươi nên thành thật một chút, nếu không...”

Nó hơi động thần niệm, Tiêu Dao lập tức cảm thấy toàn thân quặn đau, đau đến mức nàng gần như không đứng thẳng nổi.

Thấy mặt nàng không chút máu, Tất Phương vừa lòng tiêu sái đi tới trước cảnh cổng vàng kim bắt đầu nghiên cứu. Tiêu Dao hung hăng siết chặt nắm đấm, ép bản thân đứng thẳng lại, híp mắt nhìn chằm chằm Tất Phương ở xa, huyết chú này đối với nàng quá nguy hiểm, nàng càng hạ quyết tâm giết nó trừ hậu hoạn, chỉ là nhất định phải nghĩ cách tiếp cận nó mới được.

Tất phương thử thăm dò, dùng tay sờ soạng cánh cổng, kết quả phát hiện cánh cổng này được bảo vệ bởi một cấm chế vô cùng mạnh, khi tay hắn vừa chạm phải cấm chế, chỗ tiếp xúc giữa tay và mặt cổng đột nhiên phụt ra tia lửa chói mắt.

“Quả nhiên, nơi này có huyền cơ.” Nó tự nói, sau đó ngồi xuống bên cạnh cánh cổng. Đã có một lần kinh nghiệp, nó sớm khôn ra, mọi thứ của thượng giới giống như một tòa núi khổng lồ, cho dù bọn họ có thể hô phong hoán vũ ở Nhân giới nhưng so với thượng giới thì chẳng khác nào con kiến. Nếu vị tiền bối này muốn đùa giỡn đám chúng sinh bọn họ thì bọn họ cũng chỉ đành chấp nhận số phận. Hiện tại chỉ có thể chờ đợi tiếng nói kia vang lên lần nữa, đưa ra đề mục tiếp theo.

Tiêu Dao cũng tùy ý tìm một chỗ giả vờ giả vịt ngồi xuống, trong lòng thầm tính toán phải thoát thân như thế nào. Chu Chân Chân ngoan ngoãn như thỏ, im lặng ngồi cách nàng không xa bắt đầu ngây người.

Ai ngờ ba người chờ đến hai ngày hai đêm cũng không thấy lão long kia cất tiếng, nhưng thật ra ngày thứ nhất vẫn nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết trước khi chết của ai đó truyền đến, còn lại đều là yên lặng như tờ.

Đến tận ngày thứ ba, trong không khí đột nhiên có dị động, đây là dấu hiệu có người bị truyền tống tới nơi này, ba người cùng cảnh giác nhìn chăm chú vào chỗ phát ra dao động.

Chỉ thấy có tia sáng chớp lên giữa bóng đêm, trong phòng nhiều thêm ra hai người, lúc này Tất Phương không che giấu được nỗi kích động trong lòng, đi đến đón: “Bạch Trạch huynh, Nhĩ Thử huynh, ta biết các người nhất định sẽ đến mà!”

Người tới đúng là Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử, trên người hai yêu cũng có chút thương tích, nhưng không đáng ngại, chỉ là thần sắc có hơi mỏi mệt, nhưng vẫn không giấu được ngạc nhiên trong mắt.

Bạch Trạch cười nói: “Tất Phương hiền đệ, lúc trước hai người bọn ta còn nhắc tới đệ cùng Hóa Xà đạo hữu đấy. Ngay từ đầu bốn người chúng ta đã bị phân tán, an nguy khó liệu, vi huynh cũng rất lo lắng cho đệ, nay thấy đệ không sao thì đại ca cũng yên tâm rồi.”

“Ha ha ha, chứng tỏ ba người chúng ta vô cùng có duyên.” Nhĩ Thử thấy đồng bọn bình yên vô sự thì mặt mày cũng vui vẻ ra: “Đúng rồi, sao Tất Phương hiền đệ lại tới đây? Xem ra vẫn chưa trải qua chiến đấu gì, lông tóc không tổn nhé!”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm”

Tất Phương tốn chút thời gian, cứ thế cứ thế kể lại cho hai người những chuyện xảy ra sau khi bọn họ tách ra.

Sau khi nghe xong, Bạch Trạch cùng Nhĩ Thử đều nhìn về phía Tiêu Dao đang ngồi trong phòng. Nhất là Bạch Trạch, ánh mắt vô cùng thâm trầm, giống như hai mũi đao muốn khoét cả người nàng vậy. Cuối cùng, nó ý vị thâm trường* nói:

* ý vị thâm trường: sâu xa, mang nhiều hàm ý

“Tất Phương hiền đệ đừng vội, việc này chờ đệ và ta rời khỏi nơi này rồi bàn, cho dù nàng ta có bản lĩnh đến mấy thì cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay ta.”

Trên mặt Tiêu Dao chẳng tỏ vẻ gì, làm bộ không nghe thấy, nhưng trong lòng lại lạnh như băng, tay không khỏi có chút run rẩy, sợ rằng tình hình hiện nay vô cùng bết bát, không ngờ lại có tới ba vị yêu tu vô cực tới đây! Thế này thì nàng còn cơ hội giết Tất Phương sao?

Nàng an vị ngồi đó thêm một ngày một đêm nữa nhưng mãi cũng không nghĩ ra cách nào hay. Chỉ có thể mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động trong phòng.

Lại mấy ngày nữa qua đi, năm người giống như bị lãng quên, ngồi ngây người hơn mười ngày, rốt cuộc Tất Phương ngồi không nổi nữa, đề nghị với Bạch Trạch: “Bạch trạch huynh, tuy vài lần trước đều là tiền bối lên tiếng rồi mới bắt đầu xông vào, nhưng giờ đã hơn mười ngày rồi mà vẫn không có động tĩnh. Liệu có phải vị tiền bối thượng giới này cố ý khảo nghiệm chúng ta không? Ngài ấy để chúng ta tập hợp trong căn phòng này kỳ thật là muốn chúng ta phá vỡ cấm chế nơi này?”