Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Báo Nanh Kiếm buồn bực gãi gãi cái trán bị gõ đau, cái đuôi nhoáng lên một cái, ở không trung vạch ra một vết rách.
"Đi theo lão tử."
“A? Vì sao phải tiến vào hư không?” Tiêu Dao tò mò theo sát phía sau.
"Chẳng lẽ nơi đây là giới vị khác? Nhất định phải thông qua hư không để tới?"
Báo Nanh Kiếm liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi nghĩ hay thật, tuy tất cả giới vị đều có liên hệ với hư không, nhưng từ hư không tiến vào giới vị khác lại hết sức khó khăn. Hư không rộng lớn vô biên, thần bí khó lường, thậm chí rất nhiều nơi ngay cả thượng tiên Chân Tiên giới cũng không dám tùy tiện bước chân vào. Ở mỗi giới vị đều có gió lốc hư không thuộc về mình, đừng nói ngươi đi vào, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám. Cho nên ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đi theo ta, đến nơi ta sẽ nói cho ngươi biết."
Hư không rốt cuộc sâu bao nhiêu, từ khi nào bắt đầu tồn tại, trên đời không người biết được, theo truyền thuyết, hư không xuất hiện thậm chí còn sớm hơn thiên địa. Trước loại quy tắc tự nhiên không thể kháng cự này, cho dù là tiên nhân cũng có vẻ nhỏ bé vô lực.
Dù là Tiêu Dao sau khi Kết Đan, mỗi lần tiến vào hư không tu luyện đều có phạm vi hoạt động cố định của mình, tuyệt đối sẽ không vượt qua ngoại viên trăm dặm. Có thể nói, không gian thần bí này, nàng chưa bao giờ hảo hảo du lãm hoặc là điều tra qua.
Phi hành ở khoảng cách xa như vậy trong hư không, hôm nay là lần đầu tiên. Đi theo Báo Nanh Kiếm ở trong không gian vô biên vô hạn cổ xưa này, hai người bọn họ một đường tiến vào, không gian mênh mông trống trải bỗng nhiên dần dần trở nên "chật chội", đủ loại thiên thạch, tinh mảnh trôi nổi ở trong hư không, còn có rất nhiều đồ vật tàn phá từ các loại giới vị vô ý đi vào hư không. Tỷ như kiếm tàn phá, nhà gãy cột, nàng thậm chí còn nhìn thấy một tảng đá, tựa như một không gian chất đống cỡ lớn tạp vật.
Càng đi về phía trước, Tiêu Dao càng cảm nhận được áp lực lớn; Cũng may nhục thân nàng mạnh mẽ, đợi đến khi dừng lại, chỉ cảm thấy hơi có chút hô hấp không thuận, những cái khác cũng không đáng ngại.
Chỉ thấy Báo Nanh Kiếm chỉ vào một mảng thiên thạch trước mắt, nói: "Chúng ta đến rồi."
Nàng nhìn một chút, khu vực này có phạm vi vô cùng lớn, khắp nơi đều là thiên thạch lớn nhỏ không đều, còn có rất nhiều bụi bặm nổi lơ lửng trong bóng đêm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy rất nhiều hài cốt của thú trà trộn vào trong đó. Mà ở chỗ xa nhất mà thần thức nàng điều tra được có một khối thiên thạch thật lớn, phía trên tựa hồ có một tòa miếu thờ kỳ quái, xem bộ dáng tựa hồ là phong ấn gì đó.
Bỗng nhiên xuất hiện một mảnh đất như vậy trong hư không, có vẻ vô cùng quỷ dị, nàng nhíu mày không khỏi hỏi: "Đây là nơi nào?"
Báo Nanh Kiếm chỉ hướng về phía miếu thờ, tựa hồ đang nhớ lại ánh mắt gì đó vẫn chưa nhìn nàng, chỉ từng câu từng chữ nói:
"Chiến trường đại chiến thượng cổ ngàn vạn năm trước."
Mà lúc này cách Báo Nanh Kiếm và Tiêu Dao chừng vạn ức dặm, có một chiếc xe thú tản mát ra ánh sáng năm màu đang đi về phía trước trong hư không. Đỉnh xe làm bằng lưu ly, ngũ quang thập sắc, bốn góc đều treo hồ ly dùng Hán Bạch tiên ngọc điêu khắc, hình dáng khác nhau, giống như đúc. Thân xe khắc hoa phức tạp tinh tế, vô cùng cầu kỳ. Làm cho người ta ngạc nhiên nhất chính là hai con thụy thú kéo xe -- Kỳ Lân! Cần biết là Kỳ Lân từ trước đến nay cao ngạo, có thể làm cho thụy thú cao ngạo như thế cúi đầu kéo xe, thân phận chủ nhân trong xe không khỏi làm cho người ta phải phỏng đoán.
"Phụ thân, chúng ta lúc nào mới có thể đến? Ngồi xe hơn ba tháng, Hoàng Nhi buồn sắp chết rồi!"
Trong xe thú có một tiểu nữ tử đang cong môi, rúc vào trên người một nam tử trẻ tuổi bất mãn oán giận.
Lại nhìn nam tử kia, tuổi tác bất quá chỉ 27, 28, một mái tóc bạc mềm mại dài đến phần eo rối tung sau vai, quần áo lộng lẫy, trông rất quý giá; dung mạo tuyệt mỹ, có chút khó phân biệt nam nữ; một đôi mị nhãn hẹp dài, có thể câu hồn phách người khác.
Hắn cưng chiều vuốt vuốt búi tóc của nữ tử, ôm nàng vào trong ngực ôn nhu nói: "Ngoan nhi không nên gấp gáp, chiếu theo tốc độ này, còn không tới một tháng là có thể đến, nếu cảm thấy nhàm chán có thể đi tu luyện công pháp, một tháng rất nhanh sẽ qua."
"Ta không muốn!" Nghe thấy muốn luyện công, nữ tử bất mãn nhíu mày, ôm lấy phụ thân làm nũng: "Những công pháp kia ta một chút ý tứ cũng không có, Hoàng Nhi đã sớm biết hết. Phụ thân nói muốn dẫn Hoàng Nhi đến rèn luyện, nhưng đến đâu lại không nói cho Hoàng Nhi biết, Hoàng Nhi phải biết, không nên bị úp úp mở mở!"
Nam tử cười cười, dung túng nàng tùy ý ngồi trên hoa phục của mình. Nữ nhi thứ mười sáu này của hắn là nữ nhi có thiên phú cao nhất, cũng là đứa nhỏ nhất, được sủng ái nhất. Không lay chuyển được nàng làm nũng, hắn trấn an: "Được, được, Hoàng nhi ngoan, phụ thân sẽ nói cho con biết, chớ có kéo xiêm y của phụ thân nữa."