Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nói xong hắn nhảy từ trên cây xuống, cũng không thèm nhìn nàng, chọn một đường mòn nhỏ vòng qua hồng quang, nhanh chóng rời đi.
Trọng Dĩnh ảo não mân mê đôi môi, đụng phải thứ nam tu ý chí kiên định như hắn thật đúng là đáng ghét. Nhìn theo bóng dáng hắn dần rời xa, nàng buồn bực chà chà chân, nhưng vẫn lập tức cắn răng đuổi theo, vừa đi vừa hô:
“Liêu ca ca, đợi ta với nha, đừng bỏ lại Dĩnh nhi mà.”
Cách hồng quang không xa, Tiêu Dao còn chưa tới gần bán cầu đã phát hiện dưới hơi thở càng ngày càng bạo ngược “Thanh Phong” run run kịch liệt sắp không chịu nổi cỗ áp lực này. Nàng không thể không thu hồi pháp bảo duy nhất của mình, bắt đầu xuống dưới đi bộ.
Linh khí đã bạo ngược đến mức trở lên cuồng loạn, khí nóng liên tục khuấy trộn không trung. Thần thức bị quấy nhiễu nghiêm trọng, nàng chỉ có thể tập trung tinh thần cẩn thận đánh giá tình hình, mà điều càng khiến người ta cảnh giác hơn là vừa rồi nàng cảm giác được loáng thoảng ba hơi thở tu sĩ ở ngay gần bán cầu này.
Theo lý thuyết, dưới hơi thở bạo ngược như vậy, đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ kì mà ngay cả tu sĩ Kim Đan kì cũng không thể thừa nhận được. Lần này phần lớn tu sĩ có thực lực đều ở bên ngoài cốc theo dõi tình hình. Nếu không phải cơ thể nàng vốn hấp thu tiên khí, thân thể mạnh mẽ hơn người thường thì chỉ sợ dưới tình huống này đã sớm bạo thể mà chết từ lâu. Nàng không tin trên đời này còn một tu sĩ thứ hai cũng xui xẻo chỉ có thể hấp thụ tiên khí như nàng.
Quả nhiên chỉ thoáng tới gần, nàng liền phát hiện ra có người đang nói chuyện.
“Không ngờ tình huống trong nội cốc lại hỏng bét đến vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải pháp bảo sinh dị biến đấy chứ? Khốn kiếp, nếu cứ tiếp tục như vậy, bình phong Lưu Ly sẽ không chống đỡ được bao lâu.”
“Công tử, chỉ linh khí bên ngoài mà đã bạo ngược như vậy, bên trong chẳng phải càng thêm dữ dội sao? Hay là chúng ta tạm thời rời khỏi nơi này, trở về báo lại chân tướng cho thiếu chủ, đợi năm mươi năm nữa lại tới lấy tiếp.”
“Im miệng! Ngươi cho rằng cứ tay không mà về như vậy, thiếu chủ sẽ tha cho ta và ngươi sao? Đừng quên, thiếu chủ sẽ không nuôi một con chó vô dụng. Ta không tin ta mất năm mươi năm tìm kiếm, tiêu tốn hơn vạn khối trung phẩm linh thạch để đổi lấy món đạo khí thượng phẩm này mà chỉ có thể đến thế! Đừng lo, chúng ta còn có...”
Đến lúc này, linh khí đột nhiên bạo ngược hơn một tầng, Tiêu Dao không nghe được từ mấu chốt cuối cùng, nàng tính tới gần để nghe rõ hơn, nhưng vừa tiến lên vài bước, đã nghe thấy một giọng nữ quát khẽ.
“Đừng nói gì vội, hình như có người đến!.”
Cừ thật! Nàng cách bọn họ ít nhất trăm mét, ở giữa còn có trận đá và dòng linh khí bạo ngược mà vẫn có người phát hiện ra nàng. Tiêu Dao hơi nhíu mày, hiếm có tu sĩ Trúc Cơ nào thần thức mạnh cỡ này, thậm chí còn mạnh hơn Trương Phàm. Xem ra ông trời vẫn rất công bằng, không đến nỗi bên nặng bên nhẹ, người mang đại cơ duyên chỗ nào cũng có.
Nếu đã bị phát hiện, cứ tiếp tục lảng tránh lại giống như trong lòng có quỷ, không bằng thoải mái tiến lên nhiễu loạn đối phương.
Tiêu Dao làm bộ không biết, tiếp tục tiến lên. Chỉ hơn chín mươi thước sau, nàng liền nhìn thấy trước bán cầu được hồng quang bao phủ là hai nữ một nam, đang đứng bên trong bình phong xanh nhạt, mắt lạnh như băng nhìn nàng.
Đợi thấy rõ diện mạo ba người, Tiêu Dao không khỏi âm thầm kinh ngạc. Ba người này đúng là đám người Cơ Hạo Nhiên lừa đảo ở trà lâu ngày ấy. Hơn nữa không ngờ tu vi của Cơ Hạo Nhiên đã ngang với nàng, dừng ở Trúc Cơ kì Đại Viên Mãn. Mặt khác, trong hai cô gái còn lại, Lục Liễu vẫn tu vi Trúc Cơ kì tầng bảy, nhưng khí sắc không tốt lắm, giống như có dấu vết bị người ta thải bổ mà cô gái áo tím còn lại có tu vi Trúc Cơ kì tầng sáu, thấp nhất trong ba người.
Rõ ràng không hi vọng đụng phải bọn họ trong cốc, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn gặp phải. Ngày ấy ba người bọn họ bận rộn diễn trò trong trà lâu hẳn là không chú ý tới mình, vẫn là không nên tự loạn trận tuyến vẫn hơn.
Tiêu Dao giả bộ bất giờ, nói:
“Ồ, không ngờ đến nơi này còn có thể gặp được người cùng sở thích. Ba vị đạo hữu cũng bị dị tượng nơi này hấp dẫn nên đến tìm hiểu nguyên cớ sao?”
Nửa ngày sau, Lục Liễu mới truyền âm với hai người còn lại.
“Công tử, đừng nói nhảm với nàng ta. Nàng này không đơn giản, không ngờ nàng ta không cần thứ gì bảo vệ mà vẫn vào được nơi linh khí bạo ngược thế này. Tốt nhất là nên diệt trừ hậu hoạn, tất cả chúng ta cùng xông lên giết nàng ta!.”
Bên cạnh, sắc mặt Tử Y cũng lạnh như băng, chỉ phun ra một chữ:
“Giết!”
Thấy hai vị giai nhân đều động sát niệm, Cơ Hạo Nhiên cũng tùy ý đánh giá Tiêu Dao một phen, thấy nàng tuy rằng cũng là cảnh giới Trúc Cơ kì Đại Viên Mãn nhưng tư chất cũng chỉ trung thượng, nếu đặt ở nhân gian có lẽ có thể khiến người ta chú ý, nhưng trong giới tu tiên muôn hình muôn vẻ thì cũng chỉ là một cô gái bình thường, không khơi được hứng thú trong hắn, liếc qua vài cái, trong mắt hắn cũng hiện lên cỗ lệ khí hung ác.
“Động thủ!”
Tiêu Dao thật buồn bực, không ngờ ba người này còn thị sát* hơn mình nghĩ, ngay cả nửa câu đạo lý cũng không nói, nàng chỉ đành gọi “Thanh Phong” ra. Không tính chuyện đối phương có một người cùng cảnh giới với mình mà còn thêm hai người trợ giúp, trong đó cô gái áo tím lại có thần thức hơn người, xem ra đây sẽ là một trận ác chiến, nhiều nhất chỉ có năm phần thắng.
* thị sát = thích giết chóc
Trong lúc hai bên đều hừng hực chiến ý, sắp sửa động đến binh đao, nào ngờ đúng lúc này trên bầu trời vang lên một tiếng động nặng nề, mặt đất rung chuyển, linh khí bạo ngược giống như tìm thấy cửa ra, lưu chuyển càng thêm điên cuồng, tiên khí và hỏa diễm trong bán cầu cũng đồng thời tóe ra, toàn bộ nội cốc lâm vào tình trạng hỗn loạn.