Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

(*Ngã xuống 陨落 = thân vẫn 身陨, trong truyện tu tiên, tác giả thường sử dụng từ “ngã xuống” để ám chỉ cái chết của tu sĩ. Theo tớ nghĩ thì bởi tu sĩ đang bước trên con đường đại đạo thành tiên, chết tương đương thất bại và rơi khỏi con đường này, chính vì vậy nên mới có từ “ngã xuống“.)

Không chỉ vậy, ngay sau khi cấm chế bị phá, từ trên không trung đột nhiên hạ xuống hai người, trong đó một kẻ đầu thú thân người, mà tên còn lại là đầu chim thân người, cả hai đều là yêu tu trước kì biến hóa!

Vì sao trong cốc lại xuất hiện yêu tu?!

Lòng Tiêu Dao trầm xuống, nàng nhanh chóng có quyết định, thân hình lập tức nhoáng lên một cái, trực tiếp nhảy vào trong bán cầu hồng quang.


Đối phương cũng kinh ngạc không kém, thấy Tiêu Dao chạy còn nhanh hơn chuột, trong lòng Cơ Hạo Nhiên cũng trăm chuyển ngàn hồi. Phải biết rằng yêu tu trước kì biến hóa có thể so với Nguyên Anh vô cực, hơn nữa yêu tu tu luyện khó khăn, dưới tình huống ngang bằng cảnh giới, yêu tu còn lợi hại hơn nhân tu một tầng. Trong mắt bọn họ tu sĩ Trúc Cơ kì ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, giờ phút này hắn tuyệt đối không thể chọc vào. Cứ tiếp tục đứng ngoài này thì chỉ có đường chết, chẳng bằng xông liều một phen may ra mới có đường sống, thôi đành bất chấp vậy.

“Chúng ta cũng vào!”

Từ suy nghĩ đến hành động cũng chỉ trong thời gian chớp mắt, nhưng đám người Bạch Trạch và Tất Phương đã thấy hết từ lâu.

Tất Phương nhìn bốn người nhanh chóng trốn vào bán cầu, khinh thường nói:

“Không ngờ mấy con sâu tép riu này cũng thông minh đấy. Thế nào? Bạch Trạch huynh, có cần tiểu đệ ra tay thanh tẩy một phen không?”

“Hiền đệ, bỏ đi.”

Bạch Trạch lắc đầu hừ lạnh một tiếng.

“Hừ, chẳng qua chỉ là mấy con sâu nhỏ mà cũng dám trực tiếp tiến vào vực Phượng Hỏa, đúng là tự tìm đường chết! Không cần quản nhiều, bọn chúng ở trong cũng không chịu được lâu đâu, sớm muộn gì cũng bị Phượng Hỏa đốt thành tro bụi. Mục tiêu của chúng ta chỉ có Phượng Hỏa, chớ vì chuyện này mà lãng phí thời gian. Huống hồ, hơi thở nơi này có vẻ không đúng lắm. Hơi thở của Phượng Hỏa hẳn là viêm khí bạo ngược, vì sao nơi này giống như còn một hơi thở khác khiến người ta sợ hãi không kém? Xem ra ta và đệ phải cẩn thận hành động mới được.”

Tất Phương gật đầu nói

“Quả thật là như vậy! Hơi thở này hình như còn bạo ngược hơn cả viêm khí của Phượng Hỏa, nhưng giống như bị thứ gì đó phong ấn, phạm vi ảnh hưởng không lớn, bên ngoài rất khó cảm thấy được. Nơi này hẳn là còn thứ gì khác tồn tại.”

“Cứ đứng đây đoán cũng chẳng ra được kết quả, thay vì thế chúng ta tiến vào rồi nói.”

Nói xong, hai người trực tiếp tiến vào bên trong bán cầu màu đỏ.

Bên ngoài nội cốc, linh khí thô bạo tàn sát bừa bãi khắp nơi, các đệ tử tham gia lịch lãm thấy cấm chế sụp đổ đều nhanh chóng rời xa khu vực trung tâm bạo ngược, hướng về phía ngoài cốc.

Nửa khắc sau, hơi thở của Phượng Hỏa đã khuếch tán khắp nơi, toàn bộ bầu trời trong nội cốc đều nhiễm đỏ. Liêu Phong tay cầm một túi trữ vật mới tìm được trên bộ hài cốt tu sĩ thượng cổ, nhíu mày nhìn bầu trời, thầm nghĩ nơi này không thể ở lâu. Hắn thu lại túi trữ vật, liếc mắt nhìn Trọng Dĩnh đang lộ ra vẻ tham lam, mặt không chút thay đổi nói.

“Tại hạ muốn đi ra ngoài, Trọng đạo hữu chớ tiếp tục đi theo, bằng không tại hạ sẽ nghĩ Trọng đạo hữu có lòng đoạt bảo. Nếu còn gặp lại trong cốc thì đó sẽ là trận chiến địch ta, lúc đó chớ trách tại hạ vô tình.”

Trọng Dĩnh cắn muốn nát hàm răng. Nàng thật hận vô cùng. Dọc đường này gần như phần lớn bảo vật đều rơi vào tay hắn còn mình thì thu hoạch ít ỏi. Tốt xấu gì thì mình cũng hỗ trợ giải quyết yêu thú dọc đường, nam nhân này cũng quá keo kiệt mà.

Nhìn bóng dáng hắn dần đi xa, nàng thật sự rất muốn tiến lên băm hắn ra thành trăm mảnh. Nhưng khổ nỗi kẻ này thật sự quá mạnh, tuy đều là tu sĩ Trúc Cơ kì tầng bảy nhưng thực lực của mình kém hắn quá nhiều. Một đường theo đuôi này, hắn mới chỉ phát huy hơn nửa thực lực nhưng đã đủ khiến mình kinh hãi. Giờ phút này, hai người tuyệt đối không thể trở thành địch.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể oán độc nhìn thêm một cái, cười lạnh

“Họ Liêu!! Ta nhớ kỹ rồi, cứ chờ xem!”

Trong lúc phần lớn tu sĩ đều bắt đầu rút ra ngoài cốc, tại một nơi cách vực Phượng Hỏa không xa có hai người im lặng đối đầu, ngoảnh mặt làm ngơ trước dị cảnh xung quanh, giống như lúc này thiên địa chỉ là hư không, trong mắt chỉ có đối phương.

Trương Phàm lạnh lùng nhìn Trình Tử Vụ đối diện.

“Trình sư huynh, vật này đã vào túi trữ vật của ta, bảo ta xuất ra là tuyệt đối không thể. Đánh tiếp vài hiệp sư huynh cũng không chiếm được tiện nghi gì, nếu ở lại nơi này lâu thêm chút nữa chỉ sợ cả ta và huynh đều khó thoát. Không bằng sư huynh thu tay lại, nể mặt tình nghĩa đồng môn hai bên thả cho nhau một con đường sống, thế nào?”

Trình Tử Vụ giống như không nghe thấy, chỉ hùng hồn phun ra một chữ:

“Chiến!”

Trương Phàm cười lạnh:

“Được, sư huynh quả nhiên là một kẻ cứng đầu. Nếu sư huynh cứ cố cướp bảo vật của ta thì chỉ sợ hôm nay hai ta chỉ có một người còn sống ra khỏi nơi này.”

Dứt lời, hắn vẫn bình tĩnh nhìn Trình Tử Vụ nhưng sâu trong đôi mắt lộ ra chiến ý cùng thị huyết, khiến khí thể cả người trở lên sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm vận sức chờ phát động. Sau đó, hắn lớn tiếng hô:

“Ứng chiến!”