Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.


Tử Y nhìn thấy Tiêu Dao, cũng thoáng kinh ngạc, sau đó sắc mặt lập tức trắng bệch, gần như tất cả tu sĩ đều nhìn một lần sẽ không bao giờ quên, cho nên Tiêu Dao cũng chẳng ôm hi vọng rằng nàng ta không nhận ra nàng. 

Tử Y thầm lo lắng. Nhớ ngày đó, đối phương chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kì đại viên mãn, hai người miễn cưỡng cũng có thể nói là cùng cảnh giới, mà nay đối phương đã Kết Đan, ước chừng cao hơn mình một đại cảnh giới, nếu đối phương cứ nhất định tìm mình tính sổ thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Thấy sắc mặt cô gái biến đổi, Tiêu Dao liền biết nàng ấy đã nhớ ra mình, chậc, đúng là phiền phức.

Xem ra nhân vật lớn chống lưng cho đám người Cơ Hạo Nhiên chính là nam tử trước mặt, tuy rằng lúc trước chưa biết mục tiêu của bọn họ là gì, nhưng hiển nhiên, bọn họ không đơn thuần chỉ là đến vòng hồng quang đi dạo, hẳn là cũng xuất phát từ mục đích nào đó, nếu không phải vì tiên khí thì là vì Phượng Hỏa. Nay tiên khí đã hủy, không sợ bọn họ đến gây khó dễ với mình, chỉ sợ mục tiêu của bọn họ là Phượng Hỏa thì có chút khó khăn. Trước mắt, Phượng Hỏa khó chơi vẫn còn nằm trong đan điền của mình, chưa biết phải xử lý thế nào đây.

Tạm thời Tiêu Dao và Tử Y đều án binh bất động, mắt phượng của nam tử thoáng đánh giá bốn người bọn họ một vòng, cười yếu ớt nói:

“Tại hạ là Cơ Hạo, tằng tôn đời thứ một trăm tám mươi tư của Cơ gia, thay mặt Cơ gia hoan nghênh bốn vị đạo hữu! Nếu tiếp đón có gì không chu toàn mong bốn vị thứ lỗi. Nay người đã đến đủ, ta sẽ nói ngắn gọn thôi, lần hành động đến bãi đất hoang này, chia làm năm người một tổ, mỗi tổ do một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ phụ trách, lần này mục tiêu của chúng ta là một thành huyện ở biên giới Thái Cổ rất gần khu đất hoang, như vậy hẳn là mọi người đã rõ về nhiệm vụ lần này, chỉ cần thăm dò được tin tức là có thể lập tức trở về.”

Sau đó, hắn vỗ vỗ tay, lập tức có bốn tên người hầu nối đuôi đi vào, lần lượt đứng cạnh bốn người bọn họ.

“Đường xá xa xôi hẳn là các vị đều đã mệt mỏi, lần này đường đến bãi đất hoang xa xôi, thời gian ước chừng mất khoảng nửa tháng, cho nên mời bốn vị đạo hữu nghỉ ngơi tại hàn xá để hồi phục thể lực trước. Thị phường của Cơ gia cũng có không ít đồ tốt, các vị có thể đến đó bổ sung. Bốn tên người hầu này là do tại hạ tỉ mỉ chọn lựa cho bốn vị, bọn chúng sẽ tận tâm tận lực hầu hạ bốn vị. Giờ Cơ mỗ còn một vài chuyện cần xử lý, xin thứ lỗi đón tiếp không chu toàn, mong các vị thông cảm, đợi ba ngày sau chúng ta sẽ cùng xuất phát.”

Ngữ khí nói chuyện của Cơ Hạo tuy bình thản, nhưng giọng điệu không cho phép người khác cự tuyệt, khiến Lữ Phượng và Triệu Hiển vô cùng bất mãn, nhưng ngại rằng đang ở trên địa bàn của đối phương, tu vi của Cơ Hạo cũng cao hơn bọn họ cho nên mặc dù sắc mặt không tốt nhưng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ không chào mà dẫn đầu rời khỏi nơi này.

Mà trong đầu Tiêu Dao đều đang tính toán không biết lát nữa cô gái áo tím này sẽ báo lại với Cơ Hạo thế nào, nam tử này hiển nhiên không phải là một chủ nhân dễ đối phó.

“Tại hạ là Tiêu Dao của Tiên Vũ Môn, Cơ đạo hữu, hạnh ngộ.”

Nàng cười nói với nam tử, báo lên danh tính cùng môn phái của mình sau đó rời đi, cuối cùng chỉ còn Liễu Mị Nương, sóng mắt quyến rũ nhìn chằm chằm Cơ Hạo, không nói chuyện cũng không rời đi.

Sau đó trong phòng xảy ra chuyện gì, Tiêu Dao đương nhiên không biết, chỉ chuyên tâm đi theo nam hầu trước mặt tới một sương phòng ở phía Tây.

“Tiền bối, mời.”

Nam hầu giúp Tiêu Dao đẩy cửa ra, một mùi xạ hương thoang thoảng quanh quẩn chóp mũi nàng, đợi tiến vào bên trong nàng không thể không cảm thán Cơ gia thật xa xỉ, nơi này ngay cả cái bàn cũng được làm từ thần mộc Hoàng Linh ngàn năm, tản ra linh khí tự nhiên, phòng trong dùng màn gấm màu hồng nhạt, lụa mỏng phiêu hương, giống như khuê phòng của tiểu thư nhà quan, so với cái động phủ đáng thương của mình thì thật đúng là khiến người ta chua xót.

Tiêu Dao đang định tận lực hưởng thụ “khuê phòng” xa hoa này một phen thì lại phát hiện ra nam hầu kia vẫn ở lại, không hề có dấu hiệu rời đi, nàng liền xoay người nói:

“Tiểu hữu, ngươi có có thể lui xuống rồi.”

Ai ngờ nam hầu kia cũng không động đậy, chỉ là giọng nói thoáng thẹn thùng: “Tiền bối, thiếu chủ nói, ba ngày này sẽ do tiểu nô hầu hạ tiền bối, nếu tiền bối cần gì cứ tìm tiểu nô.”

Tiêu Dao hơi giật mình, lúc này mới chú ý tới dáng vẻ của tên nam hầu, chỉ thấy đây mới chỉ là một thiếu niên khoảng mười năm mười sáu tuổi, gương mặt thanh tú động lòng người, làn da tinh tế bóng loáng, hai má bởi vì vừa nói mấy lời đó mà đỏ bừng, đôi mắt sóng sánh, loại quyến rũ thản nhiên này thật đúng là đủ vốn liếng để mê loạn người khác.