Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
- Sao lại đưa ra trễ như vậy?!
- Chờ đến mức trong bụng sắp cháy rồi.
Những yêu quái kia không hoài nghi gì, bọn hắn chỉ là tiểu yêu, ăn chút đồ ăn uống chút rượu, lại thêm đã sớm uống say mèm, vừa đói đến lợi hại tại địa phương thôn trang vắng vẻ này, đồ vật trước được mang ra cho bọn hắn, cũng đã khiến chúng sớm vui vô cùng.
Từng tên, đừng nói hoài nghi, đều đã ra tay đi lấy.
Đến một bước này, Chu Diễn sớm đã bất chấp tất cả.
Hắn hiện tại không sợ hãi chút nào.
- Tới tới, đây là của ngươi!
- Không cần cướp, không cần cướp, còn có rất nhiều, đúng, nhiều đấy.
Chu Diễn cười thân thiện nhiệt tình chào hỏi cùng yêu quái đã gặp mặt trước đó, thuận tiện chia cho mỗi yêu quái một phần thịt rất lớn, mỗi yêu quái đều hài lòng, căn bản không đợi đồng bạn, liền vội ăn, sợ bị ăn ít.
Trong lúc nhất thời nơi này cũng chỉ có tiếng nhai nuốt.
Có yêu quái hỏi:
- Huynh đệ ngươi không ăn sao?
Chu Diễn trả lời:
- Ta ăn thì ai làm thịt cho các ngươi?
Có yêu quái lại hỏi:
- Huynh đệ ngươi không đói bụng sao?
Chu Diễn trả lời:
- Xem các ngươi ăn, ta đã không đói bụng.
- Thịt đã không còn nhiều nữa rồi, chúng ta đi lấy thêm.
Hắn bảo Lý Tri Vi làm bẩn người, cầm tro đáy nồi làm mặt mình rối loạn, để Lý Tri Vi đi theo sau lưng mình, sau đó nghênh ngang đi qua gian nhà của đám tiểu yêu này.
Đám yêu quái chẳng những không ngăn cản, còn hận không thể để bọn hắn đi ra ngoài đấy nhanh một chút.
“Keng ——”
Bỗng nhiên một tiếng giòn vang, có một yêu quái thả chén lên trên mặt đất liền vang lên một tiếng vỡ nát, yêu quái kia ăn mạnh nhất, nhiều nhất, tựa hồ muốn ăn mãi mãi cũng không thỏa mãn, giờ phút này lại nhìn xem hai tay mình có thịt nát hay không.
Gò má hắn dính đầy thịt bùn co rúm, mắt lồi ra.
- Này, thịt này——
- Đây là thịt gì?!
Mạch máu trên mặt y bỗng nhiên co giật, hai mắt phiếm hồng, sau đó giãy dụa muốn đứng lên, lại bỗng nhiên mất đi khí lực nằm xuống, ngã ở nơi đó kêu gào:
- Đây là thịt gì!?
“Đương đương”
Giống như là phản ứng dây chuyền, bát thịt trong tay những yêu quái này đều rơi xuống đất, sau đó từng con đều bắt đầu gào thét lên, cái bụng vốn là to lớn càng lúc càng lớn, không thành hình người.
Lúc Chu Diễn nghe thấy tiếng kêu gào đầu tiên thì mặt không đổi sắc, chỉ là một tay nắm lấy cổ tay Lý Tri Vi, bước chân nhanh hơn, sau khi chạy ra ngoài liền quay đầu nhìn lại, bầy yêu giãy dụa thống khổ, nằm trên mặt đất kêu rên dữ dội.
- Đây là?!
Lúc này Chu Diễn mới thả lỏng tinh thần, mới chú ý tới quyển sách bên trong ý thức kia, quyển sách đã mở ra trang lệch phía sau, toàn bộ sách hiện ra chất ngọc, vẫn trống không như cũ.
Nhưng Chu Diễn đã giết chết hai con yêu quái, những yêu quái này kêu thảm thiết, mảnh vỡ hồn phách và tinh hồn bản thân cũng hóa thành hắc khí mà hắn lần đầu tiên nhìn thấy, rồi bị một quyển sách ngọc này hấp thu, sau đó trấn phục.
Sau khi trấn yêu, trên sách xuất hiện văn tự đối ứng yêu vật này.
Lại bởi vì quyển sách nàynằm ngay tại trong ý thức của hắn, cho nên văn tự này kỳ thật tự nhiên hiển hiện ở đáy lòng Chu Diễn, không cần xem, trong nháy mắt liền hiểu.
“Nếu có chúng sinh, thân phận kẻ ác, miệng hành khinh ác, ý đồ khinh ác, nổi lên tham lam, ác tính ghen ghét, tà kiến chấp nhất, thậm chí trước khi lâm chung tham luyến tư sản, bởi vậy vì duyên đọa quỷ đạo đói. —— 《 Phật thuyết nghiệp báo khác biệt kinh 》”
“Nếu có chúng sinh, bối nhân luân mà đạm huyết nhục, [Ăn thịt người lâu ngày], khi đi trên đường mòn đọa tà, hai mắt đỏ rực như lửa đốt, bụng phình như cái úng, cổ họng nhỏ như lỗ kim mất hết thiên tính, cuối cùng hóa thành yêu ma. Hình dáng khát khao vô độ, [Lấy hắn cầu, cố danh ngạ quỷ].”
Mệnh môn ở trong tâm thần, khi lại cắn nuốt đồng loại sẽ kích thích nhân tính, nhớ lại thống khổ cùng giãy dụa khi nuốt miếng thịt người đầu tiên vào, dẫn tới ý thức của mình điên cuồng, kiệt lực trầm luân; cũng bởi vậy, Ngạ Quỷ có thể cùng tồn tại, không đến mức cắn nuốt lẫn nhau.
Sau khi trấn phục thần hồn của yêu quái bị giết chết trước đó. Liền có thể nhìn thấu nhược điểm và bản tướng của loại yêu này.
Chu Diễn lắc lắc đầu, lúc này ngưng tụ tâm thần, chú ý tới văn tự màu vàng kim hiện lên phập phồng trên quyển sách.
"Trấn áp tàn hồn, phân biệt chân thân yêu quái...?"
Chu Diễn cảm giác được năng lực của quyển sách này, cũng cảm giác được quyển sách ngọc này còn chưa thể thể hiện ra lực lượng chân chính.
Nhưng mà hắn cũng hiểu tình huống của đám yêu quái này, bọn chúng là yêu quái vì người ăn người mà đọa hóa, một khi lại lần nữa ăn thịt đồng loại, sẽ bởi vì nhớ tới chuyện quá khứ, nhân tính ẩn chứa xung đột cùng hành động mà lâm vào điên cuồng vô lực.
Nói cách khác, hiện tại những yêu quái này đều là trạng thái suy yếu vô lực.
Chu Diễn nhìn những yêu quái thống khổ này.
Một ý niệm bốc lên trong lòng, đè cũng ép không được.
An tĩnh hai hơi thở, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Y nói: "Sợ cái rắm!"
Trái tim Lý Tri Vi đập thình thịch, cảm thấy thời gian này thay đổi rất nhanh. Đầu tiên là bị bắt, sau đó bị bắt làm thịt, được cứu, cứu thì cũng thôi, còn đập yêu quái thành thịt nát đút cho yêu quái ăn, sau đó nghênh ngang đi ra.
Loại kinh nghiệm này, thật sự là...
Sau đó nàng nhìn thấy thiếu niên lang kia bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó
Tên này lại đi vào?
Lý Tri hơi trừng to mắt, tiến lên một bước, kéo Chu Diễn lại, thấp giọng gấp gáp nói:
- Ngươi làm gì vậy?
Chu Diễn nói:
- Ta vừa mới nhớ ra, còn có một chuyện chưa làm
- Cái gì?!
- Ngươi ở chỗ này chờ ta, nếu như thực sự sợ hãi, có thể đi thẳng về phía trước, nơi đó có một cái cây nhỏ, xông về phía trước liền có thể đi ra, đến chỗ này đã không có yêu quái gì nữa.
Lý Tri Vi nhìn thấy tên kia đi vào, một đám yêu quái và chén bát ngã bừa bộn trên bàn, lộ ra bản tướng của mình đang giãy dụa, khóc lóc, nói nhỏ, la lên, đủ loại thanh âm nghe mà ầm ĩ lỗ tai.
Chu Diễn một thân quần áo rách nát, đi giày gai, nghênh ngangxuyên qua bọn yêu quái này.
Có tên nào không có mắt ngăn ở phía trước liền một cước đá văng.
Hắn nhìn cánh tay của nữ tử kia, kỳ thật cũng không nói gì thêm.
Sau đó xách theo thùng dầu của nhà bếp, lại đi ra hắt dầu này ra bốn phương tám hướng, những yêu quái kia co quắp ngã trên mặt đất, đều bị đổ nước vào mặt, hắn vừa đi vừa đạp đổ ngọn đèn.
Ánh nến bên trong dính dầu mỡ, bắt đầu cháy rào rào, đốt lên trên người những yêu quái này, đốt quần áo, đốt huyết nhục, đốt lông tóc, tiếng rú thảm càng ngày càng nặng.
Cuối cùng Chu Diễn cũng chạy ra ngoài.
Sau đó đem thùng dầu này, cùng một chút dầu cuối cùng, dùng sức vứt lên trên nóc nhà này.
Nơi những tiểu yêu tầm thường này ăn uống là nhà cỏ tiêu chuẩn, dùng trúc làm giá đỡ nhà ở, bùn đất trộn lẫn rơm rạ làm tường dán, dùng nhiều tầng rơm rạ, cỏ tranh cùng cột cao đan lại làm nóc nhà, đều là vật dễ cháy.
Chu Diễn cầm theo một cây đuốc, dồn hết khí lực ném lên, cây đuốc xoay tròn, rơi xuống trên nóc nhà, rầm một cái, toàn bộ trên dưới căn phòng đều đồng loạt châm lửa, ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt ở bên trong khu vực yêu quỷ này.
Dịch và Biên: Khangaca