Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bầy yêu kêu thảm thiết, nhưng bởi vì trạng thái hiện tại căn bản không chạy ra được, chỉ kêu rên quay cuồng ở trong lửa này, Lý Tri hơi ngây dại, Chu Diễn hít một hơi hổn hển, hắn nhìn một màn trong lửa nóng này, tựa hồ lại nhìn thấy nữ tử kia.

Chỉ là gặp qua một lần, ở chung không bao lâu, muốn nói bao nhiêu tình nghĩa cũng không có khả năng. Chỉ là thương hại, chỉ là phẫn nộ lúc ban đầu.

Nữ tử kia vì mạng sống và tiếp tục đi mà trả giá cái gì, tâm tình gì, tâm tình thế nào, thống khổ cùng giãy dụa thế nào, quyết ý ra sao.

Trong tình huống nguy hiểm còn có thiện ý với người xa lạ, có phải chỉ vì bồi thường nội tâm cho hành vi bán nữ nhi hay không, làm chuyện xấu mà cho mình là tốt, là dùng hành vi đó nói với chính mình rằng bản thân còn có nhân tính và thiện niệm để duy trì bản thân không sụp đổ.

Chu Diễn không biết, cũng không muốn đi tìm kiếm.

Quản trong nhìn báo, thế đạo này, lòng người lén lút bất đắc dĩ, hắn quản không được rất nhiều, nhưng mà cứ như vậy đi thì hắn không thoải mái.

Chỉ là không thoải mái.

Liệt hỏa mãnh liệt đốt cháy yêu nghiệt, Chu Diễn tháo vải trắng trên cánh tay xuống, nghĩ đến tiểu nữ hài hoạt bát đáng yêu trong miệng nữ nhân kia.

- Hi vọng ngươi sẽ trải qua vui vẻ ở một thế giới khác.

Hắn nói xong, sau đó buông tay ra.

Vải trắng bị sóng nhiệt cuốn qua, vốn đã cháy, nhưng bị sóng nhiệt nâng lên, lại xuyên qua tầng hỏa diễm kia. Trong sóng nhiệt quay cuồng, Ngạ Quỷ vươn móng vuốt ra, bay đến chỗ cánh tay cuối cùng của nàng kia.

Chu Diễn nhìn tấm vải trắng kia, giống như nhìn thấy nữ hài dang tay bổ nhào tới, lúc rơi vào trên cánh tay, cánh tay kia cũng phần phật bốc cháy, hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng của cô nương kia đang ôm một nữ hài.

Trang phục tràn đầy máu tươi của các nàng ở trong lửa dần dần sạch sẽ trong tiếng kêu rên của yêu quái, tựa như đang khóc, nữ hài vươn tay đánh nữ tử, cuối cùng các nàng nhìn qua, sau đó thi lễ với Chu Diễn một cái, chậm rãi tản ra ở trong lửa.

Nữ hài kia thật sự là bộ dáng rất nhu thuận, cười dùng sức phất tay.

Lý Tri Vi dường như cũng thấy cảnh này, liền ngây người nhìn, sau đó nhìn về phía thiếu niên lớn hơn mình không đến một hai tuổi này.

Chu Diễn nhìn một màn này.

Là mộng, là ảo, là thật, là giả?

Ai biết được.

Ta không biết, chẳng bằng nói….

Quản con mẹ nó đi!

Chu Diễn vươn tay, dùng sức phất tay về phía tiểu cô nương kia, cười rộ lên, nói:

- Ha ha, cảm ơn đồ vật của ngươi!

Một ngọn lửa nơi đáy lòng kia hóa thành liệt diễm hiện thế, đốt đi yêu quái, cũng đốt đi phẫn nộ trong lòng, đáy lòng Chu Diễn nhẹ nhõm, hắn đưa lưng về phía hỏa diễm đang đốt cháy, xoay người nói.

- Đi thôi.

Hắn không chút chần chờ chạy đi, Lý Tri Vi đuổi theo, thấp giọng dò hỏi:

- Phải làm sao? Trực tiếp chạy sao? Phía trước có thể còn có yêu quái hay không?

Chu Diễn nói:

- Ta không biết, có lẽ sẽ có canh cửa.

- Cho nên ngươi phải hô theo ta.

Lý Tri sửng sốt, sau đó nhìn thấy Chu Diễn nhếch miệng.

Nghe thấy hắn ta hét lên với giọng điệu vô cùng hoảng sợ:

- Dập nước đi, tới cứu hỏa a!!!

- Cứu hỏa a!

Chu Diễn và Lý Tri Vi kêu to, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của đám tiểu yêu trong thôn trang này, chính là hơn nửa đêm, còn chưa kịp biết rõ ràng tình huống cụ thể, vừa nhìn đã thấy căn nhà không biết vì sao bốc cháy mãnh liệt kia.

Sau đó giật mình một cái, lập tức thanh tỉnh.

- Làm sao lại cháy?!

- Không biết.

Đám yêu quái đẳng cấp sâm nghiêm, gian nhà nhỏ này bị cháy, đám đại yêu quái như phường chủ cũng lười phản ứng, nhưng mà sau đó vẫn là muốn truy cứu trách nhiệm, đám tiểu yêu cuống quít mà phát động, vội vàng cứu hỏa.

Trong lúc hoảng sợ, càng khó phân biệt địch ta, đám yêu quái chạy tới chạy lui.

Chu Diễn cứ như vậy, dẫn theo Lý Tri Vi tự nhiên chuồn ra ngoài, Lý Tri Vi hoàn toàn không ngờ tới loại phát triển này, nhìn gia hỏa Chu Diễn vừa phóng hỏa này với vẻ mặt lo lắng, bất an, sợ hãi đang nói chuyện với đám yêu quái nghênh đón, hồn nhiên nhìn không ra hắn làm chuyện gì.

- Chúng ta ra ngoài tìm càng nhiều tiểu nhị tới cứu hỏa!

Bỏ lại câu nói này, Chu Diễn và Lý Tri Vi vội vã đi về phía trước.

Hai người liền trước sau nhau.

Nơi này đã đến thông đạo dẫn ra cửa, cho tới bây giờ Chu Diễn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, lúc đi lên phía trước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thuận miệng hỏi:

- Vừa nãy lúc ngươi bị Ngạ Quỷ kia bắt được, vì sao không kêu ta cứu ngươi?

Đôi mắt Lý Tri Vi rất lớn, nàng nghĩ nghĩ, trả lời:

- Bởi vì nếu ta kêu, ngươi nhất định sẽ bại lộ.

- Nếu như ngươi lợi hại, ngươi muốn cứu ta tự sẽ cứu ta, không cần ta kêu, ngươi không muốn cứu ta, ta hô cũng chỉ chọc ngươi mất hứng.

- Mà nếu ngươi chỉ là bị bắt giống như ta, ngươi trốn ra nhất định rất không dễ dàng nhỉ, ta gọi ngươi, để ngươi bại lộ, cũng chỉ là hại ngươi.

- Cho nên ta không kêu.

Chu Diễn cảm thấy tiểu cô nương này nói chuyện rất có trật tự.

Hắn cười hỏi:

- Vậy ngươi không sợ sao?

Lý Tri nhìn thoáng qua hắn, lại nhỏ giọng nói:

- Sợ hãi, nhưng ta nhìn ngươi khi đó, cũng rất sợ hãi đó.

Đúng vậy, sợ hãi, sợ hãi, nhưng dưới sự sợ hãi tự nhiên sẽ xuất hiện này, lại làm ra một đám chuyện rất có dũng khí, hào dũng dưới sự sợ hãi, ngược lại là khiến người ta kinh ngạc.

Chu Diễn an tĩnh lại, vỗ chân, thở dài nói:

- Là sợ hãi, hiện tại chân ta cũng hơi mềm nhũn.

Lý Tri hơi nghiêm túc hỏi:

- Bên ngoài không biết là tình huống gì, có thể là hàng thịt, cũng có thể là 'Quỷ thị', chung quy vẫn khá nguy hiểm, ngươi biết sau khi ra ngoài phải làm sao không?

Chu Diễn nói:

- Đi một bước tính một bước, dù sao cũng tốt hơn bị làm thành thịt viên ở đây.

Hắn vốn muốn nói, người chết chim chỉ lên trời, không chết vạn vạn năm.

Đã chặt nhiều yêu quái như vậy, luôn không lỗ.

Nhưng luôn cảm thấy không phải rất văn nhã.

"Ồ."

Lý Tri hơi cúi đầu suy tư một lát, chủ động nói:

- Ta có biện pháp có thể đưa tin cầu viện, chỉ là không biết có tác dụng hay không, nếu như hữu dụng, hơn nữa có thể kịp, hẳn sẽ có người tới tìm chúng ta.

Chu Diễn nói:

- Có nắm chắc không?

Lý Tri Vi nói:

- Thật ra trước khi ta bị bắt đã dùng một lần, nếu bọn họ tới chính xác thì chắc đã ở gần đây. Bây giờ nghĩ cách dùng thêm một lần nữa là có thể nói cho họ biết vị trí của chúng ta.

- Ít nhất, không có lựa chọn khác.

Chu Diễn nói:

- Được.

Từ cách ăn nói và tỉnh táo của tiểu cô nương này, hắn đã suy đoán ra nàng ít nhất không phải xuất thân bình thường, nếu có viện quân đến, thứ nhất có thể thoát khốn, thứ hai cũng có thể tự nhiên tiến vào xã hội loài người, tinh thần của hắn cũng thư giãn xuống.

Hai người biến thành sóng vai đi, Lý Tri Vi lấy từ trong túi ngầm trong khe hở tay áo ra một thứ tương tự bùa chú, nhỏ xuống một giọt máu tươi.

Vào đúng lúc này, hô hấp của Chu Diễn thoáng ngừng lại.

...

Bên trong Thanh Sơn, một vị nam tử trung niên mặc Thiên Vương giáp màu vàng, cầm trong tay một thanh chiến đao cán dài, thần sắc hơi nghiêm nghị, nhìn về phía bát quái ngọc bàn bên hông.

- Tìm được rồi.

Hắn ta cất bước giống như Đằng Long.

Dưới vách núi bên kia, một nam tử mặc Sơn Văn Giáp màu đen im lặng, nắm chặt hoành đao bên hông, trên lệnh bài đồng thau bên hông có một tia ánh sáng nhạt cảm ứng.

- Có người gặp nạn.

Bọn họ di chuyển theo các hướng khác nhau.

...

Bùa trong tay Lý Tri Vi hơi sáng lên.

Sau đó, có hai đạo ánh sáng nhạt trước sau phát sáng lên trên phù lục này.

Dịch và Biên: Khangaca