Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trên mặt Lý Tri Vi lộ ra vẻ mỉm cười.
Tuổi của nàng còn nhỏ, trên mặt bôi đen, nhưng nụ cười này cũng có một tia ý vị đẹp mắt, cùng với cảm giác an tâm từ trong nụ cười này mới có thể nhìn thấy nội tâm sợ hãi kịch liệt dưới vẻ mặt trấn định vừa rồi.
- Có người!
- Có hai vị..., bọn họ lấy phương thức đặc thù đáp lại ta, hơn nữa khoảng cách đã không tính là quá xa, chúng ta đi ra ngoài có thể an toàn.
Nàng nhắm mắt, ngực phập phồng.
Sau đó nàng quyết định, nhét một tấm phù lục này vào trong tay Chu Diễn.
Chu Diễn ngơ ngác:
- Đây là…
Lý Tri Vi lại lấy ra một viên, cũng nhỏ máu của mình, nhỏ giọng nói nhỏ:
- Ta còn có phù này, nhưng bên ngoài không biết tình huống thế nào, nếu như nguy hiểm thì chúng ta chia ra chạy, ngươi có phù này trong tay, cũng có thể được tìm thấy.
Chu Diễn đại hỉ bắt lấy phù lục, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Lý Tri, nói:
- Ngươi còn rất lợi hại, tiểu cô nương.
Lý Tri Vi nói:
- Ngươi xem, cũng không lớn hơn ta một hai tuổi, nói chuyện lại rất lão luyện.
Chu Diễn sờ lên mặt mình, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Sau khi mình ngã từ trên núi đến thế giới này, thật giống như nhỏ đi rất nhiều, hôm nay cũng không biết nhìn qua giống như là bao nhiêu tuổi, hắn nắm chặt phù lục, nói:
- Không sai biệt lắm, thừa dịp loạn trước tiên đi ra bên ngoài sờ soạng.
Lý Tri khẽ gật đầu, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Chu Diễn, lấy ra một thứ từ trong túi ngầm thứ hai của mình nhét vào trong tay Chu Diễn, lặng lẽ nói:
- Ta tên Lý Tri Vi, đạo tâm vi.
- Đạo tâm vi?
- Đạo tâm suy yếu.
Lý Tri Vi khẽ cười.
- Nhà ta dạy ta, nhất định phải nhớ rõ ân tình, ta không có thứ gì có thể cho ngươi, nhẫn ngọc này là mẫu thân ta cho ta, xin ngài nhận lấy.
Người nàng từng gặp qua, đều sẽ khách khí tiếp nhận lòng biết ơn của nàng.
Nhưng sẽ không cần đồ của nàng.
Mà thiếu niên trước mắt có chút khí chất thảo mãng hào hiệp này lại hồn nhiên không thèm để ý nhận lấy, sau khi bắt lấy, tùy ý đặt ở trong túi:
- Được!
Lý Tri hơi sửng sốt.
“Ai???”
“Ai Ai Ai?!!”
Suýt nữa quên đi theo.
Chu Diễn dừng bước quay đầu lại, nghi hoặc nói:
- Đi thôi, làm sao vậy?
Hắn hiểu rõ, cười nói:
- Không nỡ bỏ đồ vật?
Lý Tri hơi ngẩng đầu, sau đó cúi đầu, dừng một chút nhỏ giọng kiên định nói:
- Không có!
Bọn họ vừa rồi vẫn luôn đi, vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
Bởi vì một trận đại hỏa không hiểu thấu này, bầy yêu phân loạn, ngay cả yêu quái ở lối vào đều thất kinh xách thùng nước đến hỗ trợ, trong lòng hai người vui vẻ, vội vàng chạy ra bên ngoài.
Đã đến trước cánh rừng, phía trước chính là lối ra.
Có thể đi ra ngoài.
Ý thức của Chu Diễn xúc động ngọc sách trong ý thức, ở phía trước, ngọc sách không phát hiện khí tức có thể trấn phục, cũng chính là cũng không có yêu khí, Chu Diễn buông lỏng trong lòng, xem ra yêu quái phụ cận đều bị thế lửa hấp dẫn đi.
Chu Diễn bắt lấy Lý Tri Vi do dự lo lắng tình huống bên ngoài, nhanh chân đi về phía trước.
Đi vài chục bước, cũng chỉ hai ba mươi cái hô hấp, ánh mắt quét qua liền thấy được người quen.
Nói là người quen, nhưng cũng chỉ gặp qua một lần.
Chính là gặp lúc hắn bị Triệu đồ tể bắt, là một trong những người bị trói kia, một trong số đó dường như còn chưa chết, bị dây cỏ trói ở nơi này, mặt mũi tràn đầy xám tro, mà yêu quái vốn nên trông coi hắn thì đều bị Chu Diễn phóng ra lửa lớn dẫn đi.
Nơi đây an toàn.
Nhìn thấy người cũng lưu lạc, Chu Diễn dự định giúp một phen ở trong phạm vi năng lực.
Cũng đã tại lối vào nơi này.
Sau khi đi ra khỏi nơi này, mọi người liền ai đi đường nấy.
Người kia cũng nhìn thấy bọn họ, đây là tự nhiên mà vậy, đường nhỏ thông hướng phía ngoài cũng chỉ có một con đường này, cho dù là ai cũng khó có thể tránh đi tầm mắt.
Sau đó, người chết lặng này thấy được mặt Chu Diễn.
Dường người có thể bay lên trực tiếp giẫm lên mặt Đồ Phu lúc bị bán đi thật sự là quá ít, để hắn ấn tượng sâu sắc nên lập tức nhận ra.
Sau đó ánh mắt liền giống như Lý Tri Vi lúc này, lập tức trừng lớn.
Chu Diễn ra hiệu hắn ta không nên nói chuyện, nhưng thần sắc trên mặt người kia vặn vẹo xuống, dừng một chút, sau đó mở miệng của mình ra, hắn ta gân cổ họng, phát ra một tiếng bén nhọn, hỗn tạp lấy lòng cùng thanh âm phẫn nộ:
- Có người chạy trốn!
- Có người chạy trốn a!!
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, nhưng đôi mắt lại vì sợ hãi và hưng phấn mà nổi lên tơ máu, hắn ta nhìn chằm chằm vào Chu Diễn, hô hấp dồn dập trở nên dồn dập, thần sắc vặn vẹo.
Cùng ở trong địa ngục, cùng trầm luân!
Sao ngươi có thể chạy?
Sao ngươi dám chạy?!!
Ta muốn kéo xuống thì kéo xuống!
Chết chung với nhau, cùng chết. Ngươi bị ta bắt được, ta có thể sống, giẫm lên thi thể của ngươi, ăn thi thể của ngươi, có thể sống, có thể sống!
Người nọ không ngờ đối phương có thể đến cứu mình, mắt hắn đỏ lên, lớn giọng la lên, dùng ngữ khí bén nhọn phẫn nộ không cam lòng, rồi lại khiêm tốn lấy lòng lớn tiếng thét lên:
- Có người, không?
- Cừu thịt! Không phải người, là dê thịt!!
- Có dê thịt đang chạy!!!
Chu Diễn nhìn phía trước.
Ngọc sách nhìn thấy, cũng không có yêu khí.
Nhưng mà, nơi này, phía trước.
Thật sự không có yêu quái sao?
--------------------------
Triệu đồ tể có chút không an tâm.
Hắn đã coi như một yêu quái thủ lĩnh ở trong trang viện này, cho nên hắn có một hàng thịt riêng tại đạo trường yêu thị của phường chủ, nghênh đón đưa tiễn khách khứa, định ra quy củ, xem như sống sung túc vẻ vang trong đám yêu quái này.
Hôm nay hắn và các tân khách đã đến uống rượu với nhau, sơn hào hải vị, rượu ngon mỹ thực gì cũng có trên bàn, nhưng hắn lại thất thần, trong đầu chỉ nghĩ đến người bị bắt được kia.
Trời đất chứng giám, hắn chưa bao giờ thấy qua người thơm như vậy!
Đừng bảo là ăn một miếng, chính là ngửi một cái thì thân thể đều nhẹ đi hai cân.
Nhưng trong yêu thị đẳng cấp nghiêm ngặt này, cho dù hắn bắt được người này, cho dù hắn đã thèm đến mức hận không thể ăn chính mình, vẫn phải thành thật nhịn xuống dục niệm này.
Ngay cả máu trên người người nọ nhỏ xuống, hắn cũng không dám liếm một cái.
Vốn dĩ hắn còn có thể nhịn được, nhưng không biết vì sao, đang lúc uống rượu ăn thịt, bỗng nhiên liền ngửi thấy một cỗ hương khí nồng đậm bùng phát ra, lần này thì rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Triệu đồ tể liên tục uống cạn ba chén rượu, vội vàng đứng dậy tạ tội, kiếm cớ rời đi.
Vội vã chạy tới nơi giam giữ người này, trong lòng hối hận, tại sao ngay từ đầu mình không dâng người này lên, khiến hiện giờ phải lo lắng. Rồi hắn nghĩ lại, một nửa là hắn lo lắng nếu trực tiếp dâng lên làm lễ vật sẽ bị mắng là vượt quá khuôn phép, không hiểu quy củ mà chịu phạt.
Thứ hai là trong lòng không nỡ.
Một đường chạy tới, đạp cửa xông thẳng vào đã không thấy tiểu yêu quái kia.
Trong lòng hận đến nghiến răng, hận không thể bắt tiểu yêu kia rút gân lột da bỏ vào chảo dầu chiên hai ba lượt, đưa mắt nhìn lại thấy người nọ nằm nghiêng trong lồng, dường như đã ngủ say, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- May mắn may mắn không có xảy ra chuyện.
- Mùi này, thật...
"Ọe!!!"
Triệu đồ tể híp mắt hít sâu một hơi, nhưng chỉ ngửi thấy một mùi tanh hôi, suýt chút nữa nôn thốc nôn tháo những gì vừa ăn, chợt thoáng nhìn thấy máu Ngạ Quỷ khô cạn, nghĩ đến điều gì, sắc mặt đại biến, mạnh mẽ kéo lồng ra lật người nọ lên.
Dịch và Biên: Khangaca