Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ba người mạo hiểm cấp độ LV25+ mang theo một nữ pháp sư tay mơ mới chỉ có LV16 chạy tới tầng năm thám hiểm, còn nằng nặc phải đi xuyên qua khu vực đầm lầy mới chịu.
Chẳng khác nào có người muốn đến phòng ngủ của Lâm Quân chơi trò thám hiểm, tất nhiên là hắn không đồng ý. Hắn dứt khoát phái đám Púp Púp tới chặn đường đi, thậm chí còn bắn một pháo chệch hướng để bọn họ nhận rõ chênh lệch thực lực.
Ba người mạo hiểm cấp đồng nhìn là hiểu, nhưng pháp sư tay mơ kia lại không hiểu, nàng ta tự cho rằng ra tay trước là có thể chế ngự nấm, vì thế ngâm xướng nửa ngày mới nghẹn ra được một đạo pháp thuật điện trảo, chộp tới con Púp Púp tự bạo bên cạnh.
Lâm Quân thật sự không hiểu nổi, sao một pháp sư lại muốn chơi cận chiến chứ?
Đối mặt với kẻ muốn chết, trước giờ Lâm Quân đều lấy việc giúp người làm niềm vui.
Trong vụ nổ sặc sỡ ấy, người đẹp kia trực tiếp bay lên cao hơn năm mét, lúc rơi xuống đã là một đống thịt nát.
Vốn dĩ chuyện này đến đây là kết thúc, Lâm Quân cũng không định truy cứu chuyện bọn họ tự ý xông vào đầm lầy, hại chết Púp Púp tự bạo vô tội. Không ngờ trong đám người mạo hiểm nọ lại có người rơi nước mắt vọt tới, dáng vẻ như muốn báo thù rửa hận.
Một trong hai người khác do dự giây lát rồi cũng vọt theo...
Ây da, kết quả có thể đoán trước được mà... thịt nát +2.
Khi đám Púp Púp nhìn về phía người cuối cùng, gã đã quyết đoán xé rách một tấm quyển trục, toàn thân cứ thế mà biến mất.
Quyển trục truyền tống à?
Không ngờ lại có thứ này thật.
Trời đất chứng giám, Lâm Quân không hề có ý định giết người diệt khẩu, từ ban đầu hắn vẫn luôn phòng vệ chính đáng mà thôi. Nhưng nhìn phản ứng của đám người mạo hiểm sau đó, e là cái nồi (nỗi oan) trên lưng mình tuyệt đối không rửa sạch được rồi.
Hắn cũng không biết đến cuối cùng tình huống sẽ phát triển thành cái dạng gì nữa.
Khai chiến toàn diện ư?
Hay là từ bỏ khu vực đầm lầy ngoại vi, giảm cảm giác tồn tại của mình xuống chờ đợi cơn sóng gió này đi qua?
Nhưng khi hắn phát hiện Dylan nửa người nửa nấm lại một lần nữa xuất hiện ở tầng thứ năm, trong đầu lập tức nảy ra ý tưởng khác.
(Chương cá nhân của Dylan cuối cùng cũng kết thúc, ông ta và con gái của ông ta rất quan trọng, cho nên tốn thêm chút bút mực để miêu tả đoạn này, tiếp theo sẽ trở về tình tiết vườn nấm. - Lời tác giả.)
...
Trong lều trại được chế tạo từ da của các loại ma vật, Dylan ngồi trên một tấm da lợn rừng. Đây là doanh địa của đám Sài Lang Nhân trong rừng rậm, ông ta bị mấy con Púp Púp dẫn tới nơi này.
Trong lều có rất ít đồ, chỉ có mấy khúc xương cốt và gỗ dựng thành một cái giá xiêu vẹo, thậm chí Dylan còn trông thấy một cái đầu lâu của con người trong đó...
Giờ Dylan đang đứng ngồi không yên.
Trên thực tế, chuyện ông ta thuận theo cảm giác trở về thành phố dưới lòng đất này, hoặc ít hoặc nhiều cũng vì có chút cam chịu, nhưng không ngờ sẽ xuất hiện tình cảnh này.
Vậy mà đám Púp Púp lại bị một ý chí thần bí khống chế!
Chẳng trách chúng lại làm ra chuyện vượt quá phạm vi nhu cầu sinh tồn như diệt tuyệt cây ký sinh và ếch mắt xanh.
Mà hiện giờ ý chí thần bí này đã tìm tới ông ta.
Điều càng khiến ông ta lo lắng chính là...
Màn trướng đột nhiên bị xốc lên, một Sài Lang Nhân toàn thân mọc đầy nấm xám trắng cứng ngắc đi tới, đặt một cái móng heo nướng xuống cạnh ông ta, sau đó lại lảo đảo rời đi.
Lúc ra ngoài, nó bị lều vải chạm trúng, còn để một cây nấm rơi xuống...
Dylan cảm thấy cổ họng đắng nghét, đây chính là kết cục của kẻ bị ký sinh ư?
Sau này ông ta cũng sẽ biến thành như vậy sao?
Dylan không rõ, nhưng ông ta bắt đầu thấy hơi hối hận vì trước đó mình lại tùy tiện đưa ra lựa chọn trở về thành phố dưới lòng đất như vậy rồi.
“Ăn đi, đừng khách khí.” Thanh âm kia lại xuất hiện, Dylan chỉ có thể cầm lấy cái móng heo nướng đến mức hơi cháy kia lên, kiên trì cắn xuống.
Thật khét... thật tanh...
...
Ở bên khác.
Thật ra Lâm Quân không có ý dọa ông ta.
Chỉ có điều ông ta là nhân loại, dù ở lại hồ Sương Độc hay ở gần đầm lầy đều không thích hợp. Mà rừng rậm Sài Lang Nhân bên này vừa hay có sẵn lều trại, không dùng thì phí, dù sao thì rất nhanh hắn cũng sẽ không cần dùng tới đám Sài Lang Nhân này nữa.
Còn về mùi vị móng heo, nhìn Dylan chỉ hai - ba miếng đã gặm xong một cái, Lâm Quân còn đang nghĩ có lẽ mùi vị mình làm ra cũng không tệ.
Mỹ thực không phải là xoa chút muối lên rồi mang đi nướng à?
Sau khi ăn xong móng heo, Dylan do dự giây lát, đã lấy ra một lọ dược thủy ma lực từ trong ngực áo.
Nửa tháng gần đây, ông ta chợt phát hiện đồ ăn bình thường đã không thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu của mình được, mỗi ngày nhất định phải uống một ngụm dược thủy ma lực mới có thể giảm bớt cảm giác đói khát.
Ông ta thầm suy đoán, có lẽ do sợi nấm trong cơ thể mình cần ma lực.
“Thật ra ngươi không cần phải lãng phí dược thủy.”
Bàn tay Dylan đang mở nắp lọ lập tức dừng lại, theo bản năng mở miệng hỏi một câu: “Vậy phải làm thế nào?”