Dungeon Này Mọc Cây Nấm Rồi

Chương 48. Chỗ Ta Đây Là Xí Nghiệp Có Lương Tâm...

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Màn trướng lều vải lại bị xốc lên, bên ngoài vẫn là con Sài Lang Nhân Nấm kia.

Sài Lang Nhân vẫy tay với ông ta, Dylan chỉ đành cất dược thủy rồi đi theo nó ra ngoài.

Một đường đi thẳng đến một nơi trong rừng rậm, có mấy chục con Sài Lang Nhân Nấm đang chặt cây cối ở đây.

Dylan được đưa đến bên cạnh khu vực đốn củi, nơi này có rất nhiều cây to bị chặt xuống rồi đào rỗng, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến cái quan tài.

Bên trong mọc đầy sợi nấm lít nha lít nhít khiến Dylan nhìn mà tê cả da đầu.

“Nằm vào trong đó thử xem.”

“Hả... Đây là... Thôi, để ta nằm.”

Thứ quái dị như vậy hoặc ít hoặc nhiều cũng khiến Dylan hơi chột dạ, nhưng nghĩ lại mới thấy, dường như hiện giờ cái mạng nhỏ cũng không còn nằm trong tay mình nữa, không cần phải sợ bóng sợ gió làm gì.

Ôm tâm thái như lên pháp trường, Dylan bước vào với vẻ mặt quyết tuyệt. Vừa nằm xuống ông ta đã cảm thấy sợi nấm vươn về phía mình, ngọ nguậy liên kết với... sợi nấm trên người mình?

“Đây là... A...”

Rõ ràng chỉ là một cây gỗ mục bị đào rỗng, nhưng lúc này Dylan lại có cảm giác như đang nằm trên giường lớn bằng lông nhung thiên nga.

Càng hiếm có hơn chính là cảm giác thỏa mãn và yên tâm này!

Rất nhanh, cảm xúc lo âu suốt mấy tháng vẫn chất chứa trong lòng ông ta bỗng nhiên được buông lỏng.

“Ngươi cứ yên tâm nằm đó, nhân lúc này chúng ta tùy tiện tâm sự chút đi.” Thanh âm phảng phất như từ chân trời truyền tới, lúc này trong lòng Dylan không dấy lên nổi một tia phòng bị nào.

“Được... Chúng ta tâm sự một chút...”

“Dylan, kể chuyện của ngươi cho ta nghe đi, ta vẫn rất tò mò vì sao ngươi đã đi rồi còn quay lại? Là muốn có nhiều hạt giống cây ký sinh hơn à?”

“Không phải vì... hạt giống, ta đến là vì...”

Dylan mơ mơ màng màng, giống như người nói chuyện với ông ta chính là người bạn thân thiết nhiều năm vậy, sau đó ông ta trực tiếp dốc hết trải nghiệm nhiều năm cùng với suy nghĩ của mình, không hề giữ lại một chút nào.

Thấy ông ta như vậy, Lâm Quân cũng không khỏi cảm thán: “Nhân lúc bổ sung dinh dưỡng trộn lẫn một ít bào tử gây ảo giác vào trong đúng là hữu dụng...”

Trên thực tế, Lâm Quân dựa vào địa vị khi dung hợp ký sinh, có thể chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, lại phối hợp với mạng lưới nấm, khiến hắn hoàn toàn có thể cảm ứng được cảm xúc đại khái của người bị ký sinh khi nói chuyện. Điểm này đã được nghiệm chứng khi thí nghiệm trên đám Sài Lang Nhân lúc trước.

Dựa vào ưu thế này, hắn còn có thể đoán được người bị ký sinh có nói dối hay không.

Nhưng phương thức một hỏi một đáp không khác gì thẩm vấn như vậy, mang đến hiệu suất quá thấp, mà nhìn qua cũng có vẻ không mấy thân thiện, không bằng áp dụng biện pháp mềm mỏng một chút đi.

...

“Ta đã ngủ bao lâu rồi?” Dylan cũng không biết mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ biết lúc ông ta tỉnh táo lại, đám Sài Lang Nhân vốn đang đốn củi giờ đều nằm trong các thân cây khoét rỗng xung quanh cả rồi.

Ông ta chỉ có ấn tượng mơ hồ về những chuyện trước khi ngủ, nhưng cũng có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.

Theo lý thuyết thì giờ ông ta nên đề phòng mới đúng, nhưng rất thần kỳ đó là hiện tại ông ta chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần nhẹ nhõm, tựa như vừa mới tỉnh ngủ ở nhà... chỉ là cái giường gỗ này hơi đơn sơ, đặt tay lên trên còn thấy hơi ráp.

“Dylan, chuyện của ngươi, ta đã rõ ràng.” Giọng nói của Lâm Quân lại đúng lúc xuất hiện trong đầu Dylan.

“Ta cũng không ngại để ngươi ở lại đây. Nhưng giống như ngươi ở thế giới loài người phải làm việc kiếm tiền thì ở đây ta cũng có chút chuyện nhỏ cần ngươi làm giúp ta.

Yên tâm, sẽ thoải mái hơn nhiều so với công việc của người mạo hiểm. Chỗ ta đây là xí nghiệp có lương tâm, bao ăn bao ở, làm tốt còn có phần thưởng ngoài định mức nữa.”

Tuy không biết xí nghiệp là cái gì, nhưng Dylan vẫn hiểu được ý của đối phương, vì thế ông ta trực tiếp hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Vậy ta sẽ giống như những Sài Lang Nhân kia sao?”

Dylan thấy đám đó cũng không khác gì đã chết... mà thật ra chúng đã chết thật rồi.

“Sài Lang Nhân?” Giọng nói của Lâm Quân đột ngột cao vút lên: “Đương nhiên là không, ý chí của ngươi thuộc về chính ngươi.”

Điều kiện tiên quyết là ngươi không tự tìm đường chết.

Dylan gật đầu, quỳ một gối xuống: “Dylan nguyện cống hiến sức lực vì ngài, nhưng còn không biết tục danh của ngài là gì.”

“Đừng ngài ngài ngài gì hết, nghe không được tự nhiên, ngươi có thể gọi ta là lão đại.”

“Vâng, lão đại.” Dylan vốn còn định gọi là chủ nhân.

Dylan không hỏi Lâm Quân rốt cuộc là ai hoặc là cái gì. Lâm Quân không xuất hiện trước mặt ông ta đương nhiên là vì không muốn để ông ta biết quá nhiều, nên có hỏi cũng chỉ tự tìm mất mặt.

“Đúng rồi, khi ngươi ngủ ta đã giúp ngươi xử lý sợi nấm mọc lộn xộn, cũng thuận tiện tăng thêm cho ngươi một kỹ năng, coi như dự chi tiền lương.”

“Tăng thêm kỹ năng?” Dylan có vẻ không hiểu ra sao.