Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hôm nay Lục trạch đón một vị khách đặc biệt.
Khi Lục Trầm bước vào chính sảnh, chỉ nghe Lục Thông đầy vẻ áy náy nói: “Huynh trưởng, lẽ ra là đệ phải dẫn theo con đến tận nhà để tạ ơn. Huynh đến đây làm gì cho mất công?”
Một giọng nói ôn hòa khác đáp lại: “Nếu không phải Giang Nam bản tông có chút việc, thì đáng lẽ ta đã đến thăm từ mấy ngày trước. Hôm nay vừa về đến Quảng Lăng, ta nghĩ tiện đường qua chỗ ngươi, giúp thằng bé Lục Trầm chẩn đoán kỹ càng một phen, kẻo ngươi ngày ngày lo lắng. Ta đã nói với ngươi rồi, không cần khách sáo như vậy, giữa chúng ta đâu cần câu nệ lễ nghĩa hư tình.”
Lục Thông cảm kích nói: “Đa tạ huynh trưởng đã quan tâm. Thằng con đệ chắc không có gì đáng ngại, chỉ là đệ quả thực có chút không yên tâm.”
Người kia khẽ thở dài: “Lòng cha mẹ trong thiên hạ, chẳng ai là không như vậy.”
Lục Thông nói: “Đúng vậy. Đệ không mong nó làm quan làm tể, thăng quan tiến chức, chỉ cần bình an vô sự là được rồi. Trầm nhi, mau đến bái kiến Tiết thế bá.”
Lục Trầm vừa bước vào sảnh, ngước mắt nhìn lên. Hắn thấy bên cạnh Lục Thông ngồi một lão giả đã ngoài năm mươi. Người này khí chất hiền lành, thái độ nhân từ, toát lên vẻ tiên phong đạo cốt. Lúc này, lão đang mỉm cười nhìn về phía hắn.
Vị lão giả này hẳn chính là Thần y Tiết Hoài Nghĩa nổi tiếng.
Lục Trầm không biết Lục Thông có ơn cứu mạng với vị Tiết Thần y này. Nhưng qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, hắn cũng có thể xác nhận rằng tình giao hảo của hai người sâu sắc hơn hắn nghĩ.
Hắn tiến lên, cung kính hành lễ: “Lục Trầm bái kiến Tiết thế bá.”
Tiết Hoài Nghĩa ôn hòa, thân thiện nói: “Hiền chất mau mau đứng dậy.”
Lục Trầm đứng thẳng người, ngoan ngoãn đứng sang một bên, lắng nghe hai người trò chuyện.
Mặc dù Lục Thông sẽ không cố ý bày ra vẻ nghiêm khắc của một người cha. Ngay cả khi có khách, ông cũng vẫn như thường. Nhưng Lục Trầm hiểu rõ mình nên làm gì.
Tiết Hoài Nghĩa nhìn sắc mặt hắn một lúc, lại nói với Lục Thông: “Khi ta từ Giang Nam trở về, vừa hay gặp Tô Vân Thanh đi xuống phía nam. Hắn đã kể lại ngọn ngành sự việc cho ta, còn bảo ta khuyên ngươi vài câu, sớm để thằng bé này hạ quyết tâm vào Chức Kinh Ty. Hiền đệ này, đây là lần đầu tiên ta nghe Tô Vân Thanh khen ngợi một vãn bối trẻ tuổi không tiếc lời như vậy, thật đáng quý.”
Lục Thông lập tức cười không ngậm được miệng.
Mặc dù miệng thì luôn nói chỉ mong Lục Trầm bình an vui vẻ, nhưng được người khác thật lòng khen ngợi, làm sao ông không vui cho được?
sắc mặt Lục Trầm bình thản, nhưng trong lòng lại ẩn chứa chút lo lắng.
Chức Kinh Ty lần này đại thắng, có thể nói là thu hoạch không nhỏ. Nhưng điều đó không có nghĩa là từ nay có thể kê cao gối mà ngủ.
Cuộc điều tra nội bộ, việc thanh trừng tàn dư Bắc Yến và xoa dịu lòng dân đều là những việc rất quan trọng. Tô Vân Thanh không thể giải quyết những vấn đề này chỉ trong vài ngày. Vậy mà hắn ta lại vội vã vượt sông xuống phía nam như vậy, nhìn thế nào cũng thấy có gì đó kỳ lạ.
Qua khoảng thời gian tiếp xúc trước đây, Tô Vân Thanh không phải là loại người tham lam, chỉ cần có chút thành quả là vội vàng về kinh thành để thỉnh công. Hoặc là diễn xuất của hắn ta hoàn hảo, không để lộ bất kỳ sơ hở nào trước mặt Lục Trầm. Hoặc là hắn ta có lý do buộc phải về kinh thành ngay lập tức.
Lại liên tưởng đến lời Lục Thông kể trước đây, chẳng lẽ cuộc đấu đá giữa trung ương triều đình và Chức Kinh Ty ngày càng khốc liệt?
Thôi, những chuyện này quá xa vời với mình. Lo lắng vô ích cũng vô vị.
Hai vị trưởng bối nói cười vui vẻ, nhưng thực tế phần lớn sự chú ý đều đặt trên người Lục Trầm. Tiết Hoài Nghĩa khẽ ho một tiếng, nói với Lục Trầm: “Hiền chất ngồi đi. Lão phu và lệnh tôn là thế giao, không cần câu nệ như vậy.”
Lục Thông cũng nói: “Tiết thế bá đã nói vậy, con cũng ngồi xuống đi.”
Lục Trầm cảm ơn rồi ngồi xuống.
Tiết Hoài Nghĩa lại nói: “Sau khi con mắc bệnh ở Thiết Sơn thành của ngụy Yến, lệnh tôn đã kể bệnh tình với lão phu. Tuy nhiên, những bức thư gửi về lúc đó nói không rõ ràng. Cuối cùng vẫn phải hỏi chính con, ban đầu, trong khi và sau khi mắc bệnh, tình trạng ra sao?”
Lục Trầm suy nghĩ một lát, từ từ nói: “con đến Thiết Sơn thành của ngụy Yến vào ngày mùng năm tháng hai, giao hàng ngay trong ngày. Người mua tổ chức tiệc mời, con bèn dẫn những người trong hiệu buôn đi. Quán rượu đó tên là Thanh Trầm Túy, một cái tên hơi kỳ lạ, nhưng bên trong trông rất bình thường, lại là một quán rượu khá nổi tiếng ở Thiết Sơn thành.”
Tiết Hoài Nghĩa nói: “Trong bữa tiệc có gì bất thường không?”
Lục Trầm đáp: “Con không nhớ rõ lắm. Theo lời của những người đi cùng, trong bữa tiệc không xảy ra chuyện gì khác. Khoảng nửa giờ sau, con đột nhiên ngất xỉu, rồi bất tỉnh nhân sự, mãi đến cuối tháng hai mới tỉnh lại.”
Tiết Hoài Nghĩa trầm ngâm: “Trong khoảng thời gian con hôn mê, ý thức của con còn tỉnh táo không?”
Lục Trầm nói: “Chỉ còn lại một vài mảnh ký ức vụn vặt, hơn nữa không thật lắm. Trong mơ hồ, dường như con có thể cảm nhận được có người đang nói chuyện bên tai, lại có người đang bàn luận về bệnh tình, nhưng mắt không thể mở, miệng không thể nói, hơn nữa thời gian hôn mê hoàn toàn về sau ngày càng dài.”
Lục Thông lộ vẻ đau buồn. Lúc này nghe Lục Trầm bình tĩnh thuật lại, ông vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Tiết Hoài Nghĩa không kịp an ủi bạn cũ, khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Khi con tỉnh lại có gì kỳ lạ không? Tỉnh lại rồi, con cảm thấy tình trạng sức khỏe của mình thế nào?”
Lục Trầm từ từ nói: “con không biết tại sao mình có thể tỉnh lại, dường như chỉ là ngủ một giấc mà thôi. Còn sau khi tỉnh, sức khỏe của con hồi phục rất nhanh, chỉ là có nhiều chuyện xưa không nhớ ra.”
Hắn không che giấu chi tiết. Một mặt là vì tin tưởng Lục Thông, mặt khác là bản thân hắn cũng rất muốn làm rõ căn nguyên bệnh tình của nguyên chủ.
Nếu thực sự là bệnh thì thôi, nếu như hắn đoán là bị trúng độc, mình cũng phải có đề phòng. Hơn nữa, cũng phải làm gì đó cho nguyên chủ.
Tiết Hoài Nghĩa khẽ gật đầu, rồi nói: “Lão phu sẽ giúp con bắt mạch trước.”
Lục Trầm đứng dậy đi qua, hơi cúi người đưa tay ra. Tiết Hoài Nghĩa đưa ba ngón tay ra, cẩn thận lắng nghe mạch tượng của hắn.
Một lát sau, ông gật đầu với Lục Trầm, rồi nói với Lục Thông: “Hiền đệ đừng lo, con trai ngươi đã hoàn toàn hồi phục, trong cơ thể không còn bất cứ mối lo nào.”
Lục Thông thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Huynh trưởng, căn bệnh kỳ lạ này của nó rốt cuộc là do đâu?”
Tiết Hoài Nghĩa nhìn Lục Trầm với vẻ mặt bình tĩnh, do dự nói: “Hiền đệ, mấy năm nay Lục gia có kết oán với ai không?”
Lục Thông sững lại, ngay lập tức lĩnh hội được ý tứ sâu xa trong lời nói của đối phương, lắc đầu: “Huynh trưởng hẳn biết tính tình của đệ, trước nay luôn đề cao sự hòa nhã và làm ăn. Lục gia quả thực có đối thủ trong kinh doanh, ví dụ như Cố gia ở Quảng Lăng thành, những năm nay cũng từng xảy ra một vài mâu thuẫn. Tuy nhiên, đó chỉ là những chuyện nhỏ thường thấy trong thương trường, không đến mức phải ra tay tàn nhẫn như vậy chứ?”
Càng về sau, giọng điệu của ông càng tỏ ra do dự.
Từ xưa đến nay, tiền bạc làm lay động lòng người. Lục gia hưng thịnh chắc chắn sẽ chèn ép, xâm chiếm lợi ích của người khác. Tích tụ lâu ngày, khó tránh khỏi có người hận đến điên cuồng.
Tiết Hoài Nghĩa khẽ thở dài: “Thật ra ta không có đủ bằng chứng, chỉ là biểu hiện bệnh tình của hiền chất, đặc biệt là các triệu chứng ở giai đoạn đầu và giữa, khiến ta nhớ đến một chuyện cũ từ rất nhiều năm trước.”
Lục Thông vẻ mặt nghiêm túc: “Huynh trưởng xin cứ nói.”
“Hơn ba mươi năm trước, ta nhờ y thuật mà có chút danh tiếng ở kinh thành cũ, được vị Thái y viện chính bấy giờ để mắt đến, bèn nhận ta làm môn đệ. Nhưng ta không vào Thái y viện làm việc, vì không muốn ngày ngày như đi trên băng mỏng để chẩn bệnh cho các vị quyền quý. Có lẽ nhờ vào sự chiếu cố của tiên sư, hoặc sự che chở của bản tông Tiết thị Giang Nam, cuối cùng ta cũng đạt được tâm nguyện. Vừa được học y thuật với tiên sư, lại vừa có thể tiếp tục hành nghề y trong dân gian. Khụ khụ… Hiền chất đừng bận lòng, người già thì có chút lẩm cẩm.”
Tiết Hoài Nghĩa nhìn Lục Trầm, áy náy cười.
Lục Trầm cung kính nói: “Được nghe thế bá nói về chuyện cũ, đây là vinh hạnh của con.”
Tiết Hoài Nghĩa hài lòng gật đầu, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Năm đó cùng tiên sư nghiên cứu những bệnh lạ trên đời, ông từng nói đến một loại kỳ độc tên là Tỏa Hồn Hương. Loại độc này được chế từ hàng chục loại nguyên liệu có dược tính kỳ lạ, có thể biến người trúng độc thành người sống mà như đã chết. Đa số y giả đều không thể tìm ra nguyên nhân bệnh. Bệnh nhân bề ngoài chỉ là hôn mê bất tỉnh, nhưng thực chất sinh khí ngày một tiêu tan, cho đến khi hoàn toàn đoạn tuyệt.”
Lục Thông hít một hơi khí lạnh.
Thần sắc của Lục Trầm cũng trở nên nghiêm trọng.
Lục Thông trầm giọng hỏi: “Huynh trưởng, ai biết cách bào chế loại độc này?”
Tiết Hoài Nghĩa khẽ lắc đầu, xấu hổ nói: “Ta hành nghề y mấy chục năm, chưa từng thực sự thấy loại độc này. Tất cả những gì ta biết đều là lời của tiên sư năm đó. Ông ấy không nói về lai lịch và cách giải Tỏa Hồn Hương, chỉ coi như một câu chuyện lạ mà kể cho ta. Phải rồi, tiên sư từng nói, Tỏa Hồn Hương có mùi khá nặng. Dù có trộn vào thức ăn cũng sẽ bị phát hiện, bắt buộc phải dùng rượu mạnh để uống kèm mới có thể không để lại dấu vết.”
Quán rượu Thanh Trầm Túy… bữa tiệc rượu…
Những từ này nhanh chóng hiện lên trong đầu hai cha con. Trong mắt Lục Thông toát lên sát khí, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là có người hãm hại!”
Lục Trầm ngước mắt nhìn ông.
Tiết Hoài Nghĩa thở dài: “Chỉ tiếc là khi đó ta không ở phương Bắc. Nếu có thể tận mắt xem triệu chứng của hiền chất, hẳn có thể xác nhận có phải trúng độc hay không. Hiện tại chỉ có thể phỏng đoán, đại khái có sáu bảy phần chắc chắn.”
Trong lòng Lục Trầm đã rõ. Y giả ở thời đại nào cũng không thể nói chắc chắn. Tiết Hoài Nghĩa nói có sáu bảy phần chắc chắn, thực tế là có thể khẳng định nguyên chủ đã trúng loại kỳ độc tên là Tỏa Hồn Hương.
Lục Thông nén cơn giận trong lòng, nói với Tiết Hoài Nghĩa: “May mà có huynh trưởng giải đáp, nếu không đệ sẽ mãi bị che mắt. Chỉ là loại độc này hung hiểm như vậy, sau này…”
Tiết Hoài Nghĩa an ủi: “Hiền đệ đừng hoảng. Theo lời tiên sư, việc chế tạo Tỏa Hồn Hương khá phức tạp, nguyên liệu cần tìm cũng không dễ. Thủ đoạn hạ độc lại rất đơn giản. Về sau chỉ cần cẩn thận một chút, không cần quá lo lắng.”
Lục Thông cảm kích đáp lời.
Một lát sau, Tiết Hoài Nghĩa đứng dậy cáo từ. Lục Thông và Lục Trầm tiễn ông ra ngoài cổng phủ.
Hai người quay trở vào. Lục Thông hạ giọng nói: “Cha sẽ lập tức phái người đi Thiết Sơn thành của Nguỵ Yến, điều tra rõ ràng quán rượu đó và những người liên quan đã mời con.”
Trong lòng Lục Trầm dâng lên một luồng ấm áp. Hắn bình tĩnh nói: “Phụ thân, con nghĩ Cố gia ở trong thành cũng có thể thử thăm dò một chút.”
Ánh mắt hai cha con giao nhau. Lục Thông gật đầu: “Được.”