Cửu Tích

Chương 35. Chương 35

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ quán ăn nhỏ đó bước ra, bên ngoài trời đã nắng gắt.

Tô Vân Thanh và Lý Cận đã đi rồi, Lý Thừa Ân thấy bóng dáng Lục Trầm thì thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu gia, tiếp theo đi đâu?” Hắn ta không hỏi thêm về nội dung cuộc nói chuyện, tuân thủ bổn phận của mình.

Lục Trầm nghĩ một lát, khẽ nói: “Đến Đông thành đi.”

Hắn biết người mình nên gặp nhất lúc này là Lục Thông, nhưng lão gia đã đi xe ngựa đến huyện Hải Lăng từ sáng sớm để thị sát cửa hàng, sớm nhất cũng phải tối mới về.

Hơn nữa, hắn và Lâm Khê đã có hẹn, thời gian gần đây mỗi ngày đều sẽ đến tu luyện Thượng Huyền kinh. Hôm nay đã trì hoãn quá lâu, cho dù không luyện võ cũng phải đến nói với nàng một tiếng.

Hai người đi qua con hẻm nhỏ này, rồi đi qua một con phố. Lý Thừa Ân đột nhiên dừng bước, nhìn thẳng về phía trước nói: “Thiếu gia, bên kia.”

Lục Trầm nhìn theo, chỉ thấy ở góc cua có một bóng người thướt tha đứng đợi, đôi mắt long lanh đang nhìn về phía hắn.

Không phải Lâm Khê thì là ai?

Lục Trầm bước tới, khóe miệng Lý Thừa Ân khẽ cong lên, lặng lẽ quay người rời đi.

Đến trước mặt Lâm Khê, Lục Trầm áy náy: “Bái kiến sư tỷ. Hôm nay ta ra ngoài gặp một người quen, bị hắn kéo lại để hàn huyên, vì vậy đã không đến đúng hẹn, xin sư tỷ lượng thứ.”

Lâm Khê không vạch trần lời nói dối của hắn ngay tại chỗ. Cho dù hắn có gặp người quen không thể thoát thân, cũng có thể sai Lý Thừa Ân đến báo một tiếng.

Đây không phải là chuyện gì to tát, nàng không đến mức nhỏ nhen như vậy, nên ôn hòa nói: “Không sao. ngươi học rất nhanh, thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng không có gì.”

Lục Trầm khẽ cười, rồi hỏi: “sao Sư tỷ lại xuất hiện ở đây?”

“Ta… khụ khụ…” Lâm Khê đưa tay che miệng, khẽ nói: “Nghe nói thành Quảng Lăng giàu có nhất Giang Nam, đến đây hơn mười ngày rồi mà vẫn chưa đi dạo bao giờ. Thấy hôm nay ngươi không đến, ta liền nghĩ ra ngoài đi dạo một chút.”

Lục Trầm chú ý thấy nàng đã thay một bộ áo bào có cổ tròn tiện cho việc đi lại. Trên mặt không trang điểm, búi tóc cũng đơn giản, chỉ cài một cây trâm ngọc.

Hắn chợt hiểu ra, trang phục này của Lâm Khê rõ ràng là vội vàng ra khỏi nhà, và đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc sẽ phải động thủ với người khác.

Về mục đích của việc này, rất có thể là nàng nghĩ hắn gặp rắc rối, nên đặc biệt ra ngoài tìm hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Khê nhận ra cái cớ mà nàng tùy tiện đưa ra dường như không đủ sức thuyết phục, liền lập tức quay mặt đi.

Lục Trầm nhìn sang một bên, thuận theo lời của nàng: “Thì ra là vậy. Là ta suy nghĩ không chu đáo, đáng lẽ nên mời sư tỷ đi ngắm cảnh thành phố. Nếu chúng ta đã tình cờ gặp nhau, hay là nghỉ ngơi nửa ngày, để ta làm tròn bổn phận chủ nhà, được không?”

“Ừm.” Lâm Khê đáp.

Họ đi phía trước, Lý Thừa Ân đi cách xa phía sau.

Nhìn bóng lưng hai người sánh vai bước đi, hắn ta chợt thấy câu cảm thán của lão gia mấy hôm trước cũng có lý.

Lục Trầm có vóc người cao lớn, dùng cách tính của kiếp trước của hắn thì khoảng hơn một mét tám. Trong khi đó, theo góc nhìn của Lý Thừa Ân, Lâm cô nương có lai lịch bí ẩn kia chỉ thấp hơn thiếu gia nhà mình khoảng nửa cái đầu.

Một lát sau, họ đến con phố chính Đông Tây, người đi đường đột nhiên đông lên.

Thỉnh thoảng có người lén lút nhìn Lâm Khê.

Hoài Châu xưa nay nổi tiếng nhiều mỹ nhân, những nha hoàn bên cạnh Lục Trầm hầu hết đều xinh đẹp, đặc biệt là Tống Bội. Nhưng nữ tử ở đây thường không cao ráo.

Một thiếu nữ trẻ tuổi có thân hình mảnh mai lại vừa có dung mạo dịu dàng như Lâm Khê, quả thực hiếm khi thấy trên đường phố.

Lâm Khê đã tu luyện Thượng Huyền kinh gần mười năm, nội kình đã thông suốt, ngũ quan đương nhiên nhạy bén hơn người thường rất nhiều.

Nàng chú ý thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra sự xấu hổ, nhưng lại không thể vô cớ mà nổi giận, bèn khẽ nói: “Sư đệ.”

Bên cạnh không có tiếng đáp lại.

Lâm Khê quay đầu nhìn, chỉ thấy Lục Trầm hơi nhíu mày, như đang hồn vía để đâu. lúc này nàng mới giật mình nhận ra, từ sau khi nàng nói “được” cho đến giờ, hai người đi suốt quãng đường mà không nói thêm một lời nào.

“Sư đệ?” Giọng Lâm Khê khẽ nâng lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Lục Trầm giật mình tỉnh táo, quay đầu lại thấy Lâm Khê cau mày, không khỏi ngượng ngùng nói: “Sư tỷ, xin lỗi.”

Lâm Khê không giận, chỉ là nàng không muốn tiếp tục bị người khác nhìn chằm chằm trên phố, má nàng ửng hồng, hạ giọng nói: “Ta đói rồi.”

Lục Trầm vội vàng nói: “Vậy ta dẫn sư tỷ đi nếm thử món ăn đặc trưng của Quảng Lăng.”

Hai người đi thêm một lát, rồi rẽ vào con hẻm rộng bên cạnh, đến một quán rượu ba tầng tên là “Xuân Đới Thủy”.

Nơi này ngoài rượu ngon, còn nổi tiếng với món cá tươi từ sông, từ trước đến nay là thiên đường của những người sành ăn.

Gần giữa trưa, đại sảnh đã không còn chỗ trống. Nhưng tên tiểu nhị chạy bàn rất lanh lợi, thấy Lục Trầm thì lập tức cười tươi chào đón: “Xin chào Lục công tử! Đã có chỗ cho ngài trên lầu rồi ạ.”

Y dẫn hai người lên tầng hai. Ở đây vẫn còn vài bàn trống, Lục Trầm liền hỏi ý kiến Lâm Khê, cuối cùng chọn một bàn gần cửa sổ.

Lâm Khê nhận thấy Lục Trầm rất chu đáo, lại rất tôn trọng cảm nhận của nàng, hoàn toàn khác với vẻ thất thần lúc nãy.

Thật ra, nàng chưa bao giờ có kinh nghiệm ăn một mình với một người đàn ông cùng tuổi. Dù ở trong sơn trại hay sau này khi bôn ba giang hồ, nàng luôn chỉ có một mình, hoặc là đi cùng một nhóm người đàn ông lực lưỡng.

Lục Trầm vốn là người thông minh, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, hắn nhanh chóng nhập cuộc. Trong lúc chờ món, hắn thoải mái trò chuyện với Lâm Khê, cuối cùng đã xóa tan cảm giác xa lạ mơ hồ giữa hai người.

“Ô, đây không phải Lục đại thiếu gia sao?”

Một giọng nói có chút chói tai, vô lễ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người trẻ tuổi.

Người đàn ông không có mắt này ngoài hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo dài bằng gấm, nhìn chất vải là biết không phú cũng quý. Phía sau còn có hai tên tiểu tư. Nếu vẻ mặt của gã độc ác hơn một chút, thì sẽ giống hệt loại công tử bột không học vấn, chuyên đi ức hiếp kẻ khác.

Những vị khách khác trên tầng hai đều quay lại nhìn. Sau khi nhận ra thân phận của Lục Trầm và người đàn ông này, họ không khỏi cảm thấy hứng thú.

Nhìn khuôn mặt có chút phù phiếm đó, Lục Trầm thản nhiên nói: “Ngươi là ai?”

Người đàn ông cười lạnh, nói: “Lục đại thiếu gia, nghe nói ngươi ở Ngụy Yến bị một trận ốm nặng, thật tiếc lại sống sót. không phải ngươi vì cơn ốm đó mà bị cháy não, đến nỗi không nhớ ra Cố nhị ca của ngươi chứ?”

Lục Trầm lập tức hiểu ra, người này là con trai thứ hai của Cố Tử Tư, gia chủ Cố gia, tên là Cố Quân Huy.

Hai nhà Lục, Cố đã đối đầu nhau nhiều năm, thù hận sâu đậm thì chưa đến, nhưng những va chạm thì không đếm xuể. Bình thường nếu Cố Quân Huy chạm mặt Lục Trầm trong thành, gã không thể không khiêu khích bằng lời nói.

Lục Trầm áy náy mỉm cười với Lâm Khê, Lâm Khê thì khẽ lắc đầu tỏ vẻ không để ý.

Cố Quân Huy thấy vậy liền đi tới, chống tay lên mép bàn, ánh mắt lướt qua mặt Lâm Khê, cười quái dị: “Vị cô….”

Chữ nương còn chưa kịp thốt ra, Lục Trầm đã giơ tay tát một cái. Cố nhị thiếu lập tức bay ngược ra sau, ngã vật xuống đất, rồi mới phát ra tiếng rên thảm thiết.

Cảnh tượng này làm các vị khách khác sững sờ. Trong mắt Lâm Khê lại đột nhiên lóe lên một vẻ lạ kỳ.

Không phải vì Lục Trầm ra tay dứt khoát, mà vì nàng nhìn rất rõ ràng, bàn tay của Lục Trầm còn chưa chạm vào người kia, khoảng cách còn một chút, mà đối phương đã bay ra ngoài.

Chỉ mới mười hai ngày, hắn đã bước đầu lĩnh hội được sự tồn tại của khí.

trong lòng Lâm Khê kinh ngạc, chẳng lẽ vị sư đệ này thật sự là một thiên tài?

Bên kia, Cố Quân Huy đau đến mức không thể đứng dậy, gào lên với đám tiểu tư: “Còn chờ gì nữa? Đánh hắn!”

“Dừng tay!”

Một người đàn ông gần ba mươi tuổi từ tầng ba đi xuống. Hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Cố Quân Huy, hạ giọng mắng: “Cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi!”

Cố Quân Huy lập tức không dám la hét nữa, vì người này là Cố Quân Diệp, anh trai cả của gã, người chắc chắn sẽ thừa kế gia chủ.

Cố Quân Diệp nhìn Lục Trầm, theo thói quen nói: “Đệ đệ ta ngu dốt, đã va chạm với hai vị, xin tha lỗi. À, thì ra là Lục công tử.”

Hai người nhìn nhau, Cố Quân Diệp liền cúi đầu, tư thái không thể chê vào đâu được.

Tuy nhiên, trong lòng Lục Trầm giật mình, vì hắn thấy trên mặt đối phương có một tia kinh hãi. Mặc dù người này đã lập tức điều chỉnh và quay đi, nhưng Lục Trầm tin rằng mình không nhìn lầm.

“Nếu Cố đại thiếu đã lên tiếng, chuyện này cứ thế mà bỏ qua đi. Có thời gian, mong ngươi hãy quản đệ đệ mình cho tốt.” Lục Trầm bình thản nói.

Những vị khách trên tầng hai thấy vậy đều thầm lắc đầu, cảm thấy chán nản.

Một cuộc tranh chấp đã được dập tắt trong vô hình. Khi huynh đệ nhà họ Cố chuẩn bị rời đi, Lục Trầm đột nhiên lên tiếng: “Cố đại thiếu, gần đây Trần Trưởng sử có khỏe không?”

Cố Quân Diệp lộ vẻ khó hiểu, tùy tiện trả lời qua loa, rồi để tiểu tư dìu Cố Quân Huy rời đi.

Lục Trầm thầm nghĩ, từ biểu hiện của đối phương, hắn ta chắc chắn không biết tin Trưởng sử Trần Diệc sắp gặp họa. Dù sao bên Tô Vân Thanh vẫn chưa ra lệnh động thủ, người này không thể biết trước tương lai.

Nếu Cố gia đã nhận được tin, hai huynh đệ này sao còn có tâm trạng ở ngoài uống rượu ăn uống?

Nếu đã như vậy, hắn ta có gì phải sợ hãi khi thấy mình chứ?

Chẳng lẽ… Cố gia thực sự có mờ ám?