Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hướng Sơn bế Yuki lên, phát hiện hơi thở đệ tử đang dần yếu đi.
Hắn liếc nhìn trấn trưởng đang hoang mang, lại nhìn bác sĩ Schulz, cuối cùng thở dài trong lòng.
Hắn thật sự không yên tâm để đệ tử lại nơi này.
Mẹ đứa trẻ này đã qua đời, người duy nhất hứa chăm sóc nó vô điều kiện đã không còn. Nơi này chắc cũng không có tổ chức phúc lợi kiểu như viện mồ côi, dù có đi nữa, Hướng Sơn cũng chưa chắc dám tin.
Hơn nữa, hắn đã tấn công kẻ bảo hộ nền văn minh trước mặt đám dân làng suốt ngày run sợ trước uy nghiêm của Vạn Cơ Chi Phụ, mà Yuki lại có quan hệ mật thiết với hắn. Hắn không dám đánh cược thái độ của người dân với Yuki.
Chàng trai thở dài: "Thôi được, tiểu quỷ, con đúng, ta sai. Con đúng là nên làm hiệp khách."
Hắn bế Yuki, vác xác quan phúc lợi, đi về phía tàu phi hành địa hiệu do quan phúc lợi lái tới. Hắn cắm mấy con chip của quan phúc lợi vào cánh tay, vận chuyển nội công.
Bất ngờ là...
— Ồ, ngôn ngữ hoàn toàn không quen thuộc...
Hướng Sơn gật đầu. Như này mới phù hợp với nhận thức của hắn về công nghệ.
Ở thời đại hắn quen thuộc, ngôn ngữ trong công nghiệp đã tụt hậu so với học thuật cả mấy bậc. Ở thời đại này, khoảng cách đó có lẽ còn bị kéo dài đến vô hạn.
Sản phẩm dân dụng của bác sĩ Schulz vẫn dùng biến thể ngôn ngữ C từ mấy trăm năm trước, mã điều khiển của võ giả dùng ngôn ngữ ra đời muộn hơn nhưng vẫn là loại Hướng Sơn biết. Còn mã điều khiển của kẻ bảo hộ nền văn minh là thứ ngôn ngữ hắn không nhận ra.
Tuy nhiên, độ "mạnh yếu" của ngôn ngữ chỉ có ý nghĩa khi các cao thủ nội công đối chiến trực tiếp. Với Đồ Linh cơ thuần túy dựa trên phép tính Boolean, cường giả nội gia có thể sửa đổi từ tầng sâu hơn.
Chẳng mấy chốc, hắn đã xâm nhập hoàn toàn vào chip của quan phúc lợi, kết nối với con tàu phi hành này, rồi tiến hành chiếm quyền.
Nhưng vài giây sau, hắn cảm nhận được can thiệp từ bên ngoài.
"Có cao thủ nội công tấn công thông qua vệ tinh... Xem độ trễ này, đối phương hẳn đang ở trên Trái Đất."
Hướng Sơn nghĩ.
Do con người cải tạo hóa yêu cầu lượng tài nguyên sinh tồn thấp hơn, nên song song với cơ khí hóa, nhân loại cũng mở rộng ngành hàng không vũ trụ. Hiện tại, trên Mặt Trăng hẳn cũng có người. Vì thế không thể loại trừ khả năng "cao thủ nội công thông qua mạng tấn công từ Mặt Trăng".
Dĩ nhiên, sao Hỏa hay sao Kim thì quá xa, độ trễ quá cao, bất lợi cho giao chiến nội công.
"Độ trễ dưới một giây, vậy cao thủ nội công đó hẳn là thuộc hạ của lãnh chúa gần đây." Hướng Sơn khởi động tàu phi hành, âm thầm ước tính.
Trước ánh mắt kinh hãi của người dân, Hướng Sơn lái con tàu phi hành địa hiệu bay là là rời đi.
Vài phút sau, từ phía thành phố phóng tới mấy quả tên lửa.
Rồi, ánh chớp mờ ảo truyền đến từ đường chân trời.
………………………………………………………………………………………
Khoảng bốn tiếng sau, một con chó săn Áo đen nâu khổng lồ dùng mũi hích hích cái đầu trước mặt, đầy hứng thú: "Ồ, tức là thực chất ngài bị nhổ đầu chỉ bằng một chiêu..."
"Là do... xèo xèo... Thiết Hoa... xèo... khắc chế quân võ..." Quan phúc lợi giận dữ quát, nhưng do tổn thương não khi bị giật đầu, chức năng ngôn ngữ của hắn bị ảnh hưởng.
"Hừ, nếu Thiết Hoa khắc chế được mọi quân trận, thì quân võ đã chỉ còn trọng thiết cự hạm." Grand Doug cười khinh bỉ: "Đây là lỗi của ngài thôi, đại nhân."
Giọng điệu con chó này chẳng có chút kính trọng nào.
Sau đó, nó nhìn sang trấn trưởng và bác sĩ Schulz đang quỳ: "Vậy sau đó? Chỉ thấy một vệt lửa từ trời bay qua?"
Trấn trưởng gật đầu lia lịa.
Quan phúc lợi gào lên: "Tên... xèo... hiệp khách... chắc chắn... xèo xèo... đã chết... xèo..."
"Ngài tốt nhất cứ im miêng đi, trông bộ dạng này, càng nói càng mất mặt.” Cuồng Liệp Khuyển Alster Grand Doug cười nham hiểm: "Một hiệp khách không dùng thuật toán, chỉ dựa vào não sinh vật phá giải quyền pháp của ta, ắt phải là danh hiệp lừng lẫy. Làm sao dễ dàng chết bởi tên lửa tầm thường?"
Nói rồi, nó đá một cái, đẩy đầu quan phúc lợi vào lòng trấn trưởng: "Giữ kỹ cái đầu này, lát nữa có người bảo hộ khác tới, các ngươi sẽ được ban thưởng."
Grand Doug kỳ thực không quan tâm sống chết của quan phúc lợi, nhưng phải làm ra vẻ. Quan phúc lợi là thành viên chính thức của người bảo hộ, được hưởng đặc quyền và thi hành quyền lực trong tình trạng đặc biệt. Dù não tổn thương, võ công mất hết, quan phúc lợi vẫn có thể được đưa vào viện dưỡng lão ngoài Trái Đất an hưởng tuổi già.
Còn Alster Grand Doug thì khác hẳn. Hắn là võ giả từ bỏ sự bảo hộ, chỉ phục tùng cá nhân lãnh chúa.
Vì được lãnh chúa trọng dụng, Alster có quyền hạn rất lớn, nhưng vẫn có sự khác biệt địa vị so với quan phúc lợi.
"Ngươi... xèo xèo... định... xèo... làm gì..."
"Đương nhiên là tìm tiểu tử kia, rồi giết chết." Alster Grand Doug cười lạnh.
Đôi mắt của hắn không thua kém gì mắt của võ giả thương pháo đạo, trong khoang mũi còn có hệ thống phân tích hóa học tối tân, có thể thu thập thông tin qua phân tử mùi trong không khí – đơn giản là nhạy hơn khứu giác của chó gấp trăm lần.
Do đã dự liệu cần phải "truy tung", trước khi xuất môn hắn đã cấy hộp phản ứng mới – bên trong chứa vi lượng thuốc thử phản ứng với phân tử hóa học do khoang mũi thu thập. Phản ứng này có thể bị giám sát bởi máy móc.
Kết hợp với linh kiện như máy sắc ký khí, mũi của Alster Grand Doug sở hữu khứu giác nhạy gấp trăm lần loài chó.
Hắn nhanh chóng tìm thấy thi thể Goliad. Chip chủ và thiết bị lưu trữ đã bị moi mất, nhưng vẫn có thể tiếp nhận chỉ lệnh. Hướng Sơn đã lợi dụng chỉ lệnh để lệnh cho thi thể này ném "Thiết Hoa" sau khoảng thời gian nhất định.
Tại đây, Alster thu thập mùi của một sinh vật.
— Ta tuyệt đối không cho phép có kẻ phá giải võ công của ta...
Alster Grand Doug nghĩ thầm, rồi phi thân về hướng tên lửa đã phóng.
………………………………………………………………………………………
Yuki mơ màng thấy mẹ mình.
Đó là chuyện từ rất lâu rồi. Lúc đó, mẹ cậu chưa hóa thành xe tải. Vốn dĩ Yuki không nhớ đoạn thời gian này, nhưng chip đã giúp cậu lưu lại. Lúc đó cậu còn bé xíu, chưa cao bằng đầu gối mẹ. Hình như còn có một người anh...
Yuki cũng không nhớ đã sống với anh thế nào. Trong ký ức, lúc đó cậu rất mít ướt. Mỗi lần như vậy, Yulia lại ôm cậu, hát khẽ giai điệu không tên, nói rằng mọi nguy hiểm đều là giả, loài người được Vạn Cơ Chi Phụ bảo hộ sẽ không bị hư ảo tấn công.
Có lẽ Yulia cũng không hiểu ý nghĩa. Đây tựa như câu thần chú an ủi truyền đời, mẹ cô cũng từng làm vậy. Tựa như nhân loại từ xưa đến nay vẫn thế.
Trong giấc mơ, chỉ dưới gối mẹ mới có ánh sáng, mới khiến người ta yên lòng.
Nhưng...
Đôi tay ấy... đôi chân ấy... mùi hương ấm áp ấy...
"Mẹ... ơi..." Yuki lẩm bẩm.
"Này, đồ đệ, tỉnh rồi à."
Có một giọng nói.
Yuki gắng xoay nhãn cầu, thấy một người màu bạc. Phải mất vài giây, cậu mới nhớ ra đó là ai.
"Sư phụ..."
"Thôi, giữ sức đi. Giờ con trọng thương như vậy, đừng nói nhiều."
Yuki phát hiện một sợi dây điện thò ra từ cổ Hướng Sơn, cắm vào ngực mình.
"Phổi của con hỏng rồi." Hướng Sơn lắc đầu: "Cơ quan kiêm chứa pin nội tại bị hư, phải nhờ pin của ta duy trì năng lượng. Trước khi có pin mới, cố chịu vậy."
Nước mắt Yuki lã chã rơi.
"Này, tiểu quỷ, ta đã bảo hiện giờ con rất yếu, đừng phung phí nước... Thôi." Hướng Sơn gãi đầu. Giờ hắn mới nhớ mình chưa học tâm lý trẻ em. Tâm lý giáo dục thì biết chút ít, nhưng là để dạy học sinh trên hai mươi tuổi. Hắn thật không biết cách an ủi một đứa trẻ những lúc như này.
"Thôi được, nếu khóc khiến con đỡ đau, thì cứ khóc đi." Hướng Sơn thở dài: "Mấy giọt nước mắt chứa nước và muối vô cơ cũng tốt."
Khi rời trấn, hắn cũng mang theo đồng đường, nước uống, muối vô cơ và amino axit. Nhưng mấy thứ đó lẫn pin dự phòng đều để trên robot đi bộ tự động "Lừa".
Trước khi chiến đấu, Hướng Sơn đã ra lệnh cho "Lừa" đi theo lộ trình định sẵn. Sau khi đưa Yuki lên tàu phi hành địa hiệu, hắn lái con tàu bay vài phút rồi nhảy xuống.
Sau khi Hướng Sơn rời đi, con tàu tự bay chưa đầy một phút đã bị tên lửa bắn nổ giữa không trung.
Hướng Sơn sơ cứu đơn giản cho Yuki, chờ máy bay không người lái và "Lừa" tới.
Nhưng vấn đề của Yuki khá nghiêm trọng. Tim đứa bé còn hoạt động nhờ pin của Hướng Sơn, nhưng phổi tổn thương nặng, chỉ còn một thùy hoạt động. Mất máu cũng là vấn đề lớn.
Bản thân Hướng Sơn không có phổi. Não sinh vật duy nhất của hắn đã được cải biến, dùng năng lượng điện trường thay thế một phần thủy phân ATP, yêu cầu hô hấp rất thấp, màng lọc sinh học trong đầu là đủ. Hấp thu đường, protein một phần để tiêu thụ, nhưng chủ yếu là để bù đắp tổn thương não.
Đây là một lợi thế của việc cải tạo toàn thân.
Hắn không có hệ tuần hoàn, thậm chí không có máu, không thể dùng cách "nối hệ tuần hoàn" để kéo dài sự sống cho Yuki. Dù muốn hiến tạng, cơ thể hoàn toàn cải tạo của hắn cũng không có cơ quan cần cho người bán cải tạo.
Do thiếu oxy, Yuki khó duy trì ý thức, khóc một lúc rồi lại thiếp đi.
May là sau khi kim loại hóa, con người chịu tổn thương thiếu oxy tốt hơn loài Homo sapiens.
Hướng Sơn bắt đầu nghiên cứu thứ lấy được từ quan phúc lợi.