Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nơi này Cổ Bình Nguyên đã nghe danh từ lâu, nhưng hắn chưa từng đến một lần nào. Nghe "cô nương" trang điểm lòe loẹt nói mình "lâu không đến", trong lòng không khỏi cười thầm. Quay đầu định đi về, nào ngờ lúc này cô nương ở kỹ viện bên cạnh cũng ra tranh khách, hai người kẹp lấy Cổ Bình Nguyên lôi kéo. Cổ Bình Nguyên trong lòng đang phiền muộn, hai tay vung mạnh, khiến hai cô nương kia lảo đảo. Hắn không muốn dây dưa, thầm nghĩ phải mau thoát thân, vừa quay người đi nhanh, liền nghe thấy tiếng chửi rủa của hai người đàn bà kia.

Bị kỹ nữ chửi, Cổ Bình Nguyên thầm kêu một tiếng xui xẻo. Đang định bước nhanh hơn, bỗng một cánh cửa hông bên cạnh bị người ta đẩy mạnh ra, một chàng trai trẻ mình trần, bị từ trong cửa đẩy mạnh ra phố, chỉ thấy chân hắn vấp một cái, vừa hay ngã ngay trước mặt Cổ Bình Nguyên.

Cửa lập tức đóng lại, chàng trai cũng lập tức từ dưới đất bò dậy, miệng la lớn: "Lũ khốn kiếp, các ngươi làm ăn kiểu đó à? Tưởng ta không biết nghề nên bắt nạt phải không? Thiên Tân Vệ cửu nhai thập bát phường ta đều đi dạo qua, kỹ nữ nổi danh ta đều ngủ qua rồi, cái chốn rách nát này của các ngươi, mấy mụ già xấu xí, cũng dám lừa người à? Ta..."

Chàng trai trẻ tức đến độ đi vòng vòng tại chỗ, chợt thấy dưới đất có một mảnh gạch vỡ, bèn nhặt lên nắm trong tay, rồi đi về phía trước hơn chục bước, vòng đến mặt tiền của kỹ viện này, dùng sức ném ra, dọa hai cô nương đang kéo khách trước cửa kêu "Má ơi" một tiếng rồi ngồi thụp xuống đất. Viên gạch này của hắn ném cũng thật khéo, không lệch đi đâu, đập trúng chiếc lồng đèn đỏ lớn treo ở cửa bên trái rơi xuống.

Cổ Bình Nguyên trong lòng đoán được đã xảy ra chuyện gì, loại chuyện này ở phố Bát Tử gần như ngày nào cũng có, hắn chỉ đi ngang qua, vốn không định xen vào chuyện của người khác. Nhưng nghe chàng trai trẻ nói giọng kinh thành, trong lòng khẽ động, lại thấy hắn ném vỡ lồng đèn đỏ người ta treo, nhất thời lại giật mình kinh hãi.

Lồng đèn ở những nơi như kỹ viện, sòng bạc, cũng giống như biển hiệu của hàng quán, cái bên trái gọi là "Chiêu Tài", cái bên phải gọi là "Tiến Bảo", treo từ đầu năm đến cuối năm, làm hỏng bị xem là đại kỵ. Nếu là người nhà làm hỏng, lập tức bị đuổi đi không tha, còn nếu là người ngoài làm hỏng, vậy thì càng nghiêm trọng hơn.

Cổ Bình Nguyên thấy tiểu tử kia vẫn đang ở trần, đứng đó với vẻ bảy phần không phục, tám phần bất bình, biết rằng đợi đám tay chân trong kỹ viện ùa ra, gã trai này chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi, không bị đánh chết cũng bị đánh cho tàn phế. Nghĩ đến đây, hắn lao tới như một mũi tên, kéo gã tiểu tử kia bỏ chạy.

Gã tiểu tử bất ngờ không kịp đề phòng, bị kéo chạy hơn chục bước, đợi đến khi hoàn hồn liền dùng sức giãy ra, Cổ Bình Nguyên vội nói: "Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, ngươi không chạy, lát nữa bị người ta đánh chết rồi ném đến bãi tha ma phía nam trấn đấy!"

Gã tiểu tử sững người, ngoảnh lại nhìn, quả nhiên đám tay chân đang la hét, ồ ạt đuổi theo, lúc này mới biết Cổ Bình Nguyên nói không sai, vội vàng co cẳng chạy theo hắn. May mà Cổ Bình Nguyên đến trấn này không phải lần một lần hai, địa hình cũng xem như quen thuộc. Hai người chạy trốn một mạch, bảy lần rẽ tám lần ngoặt, không ngờ lại vòng ra khỏi trấn, đến một khu rừng nhỏ ven trấn mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi gã tiểu tử này hừng hực khí thế, trời không sợ đất không sợ, lúc này nhớ lại cảnh tượng trước đó, biết rằng nếu không phải nhờ Cổ Bình Nguyên, hôm nay mình chọc phải rắn độc địa phương thì khó tránh khỏi thiệt hại nặng nề. Ban đêm, ngoài ải bắt đầu xuống sương, hắn ở trần, lạnh đến run cầm cập, trong lòng vô cùng cảm kích nhưng lại không biết phải nói gì cho phải.

Cổ Bình Nguyên thầm nghĩ đã làm người tốt thì làm cho trót, bèn cởi áo khoác ngoài đưa cho hắn mặc. Thấy tuổi hắn không lớn, có lẽ còn chưa đến hai mươi, định bụng quở trách vài câu, nhưng lại nghĩ mình đâu phải cha anh của người ta, bèo nước gặp nhau đã dạy đời, e rằng đối phương sẽ không phục. Vì thế, Cổ Bình Nguyên chỉ tay về con đường nhỏ phía tây: "Cứ đi men theo con đường này, thấy cây cầu đầu tiên là có thể rẽ về trấn." Cuối cùng, vẫn không nhịn được mà thêm một câu: "Nhưng đừng rẽ vào phố Bát Tử nữa đấy." Nói xong, hắn quay người định đi.

"Huynh đài, xin dừng bước." Gã tiểu tử mặt đỏ bừng, có chút mất mặt, nhưng vẫn gắng gượng nói: "Chuyện hôm nay may nhờ có huynh đài, ngày khác có cơ hội ta nhất định sẽ hậu tạ. Xin ngài cho biết quý danh và nơi ở, ngày mai ta tiện đường trả lại y phục này."

Cổ Bình Nguyên vốn có vài phần xem thường hắn, nghe vậy lại cảm thấy người này cũng biết điều, lúc này mới đáp lời: "Ta họ Cổ, tên Cổ Bình Nguyên. Bộ y phục cũng không đáng mấy đồng, trả hay không cũng chẳng sao. Nhưng ta mạo muội hỏi một câu, nghe khẩu âm của ngài là người kinh thành, chẳng lẽ là người của Kinh thương?"