Đại Sinh Ý Nhân (Bản dịch)

Đại Sinh Ý Nhân (Bản dịch)

Tác giả: Triệu Chi Vũ
Dịch giả:
athox
athox
Lượt xem 8

Giới thiệu truyện:

 

Vũ Vương phạt Trụ, diệt Ân Thương, đám di dân của nhà Thương bị đuổi khỏi đất đai của mình, chỉ có thể buôn bán để kiếm đường sống, dựa vào mậu dịch để cầu chút hơi tàn, từ đó trong bốn bể mới có danh xưng "thương nhân".

 

Danh xưng thương nhân ngay từ đầu đã mang ý nghĩa "tiện dân", xếp cuối cùng trong sĩ, nông, công, thương cũng đành thôi, nhưng hãy nhìn những đại thương nhân nổi tiếng trong lịch sử: Lã Bất Vi bị Tần Thủy Hoàng tru sát, Thẩm Vạn Tam bị Minh Thái Tổ đày ải, Thạch Sùng vì Lục Châu mà bị diệt tộc, Huyền Cao vì khao quân mà tán gia bại sản... Cứ thế, bấm ngón tay tính toán suốt năm nghìn năm, thương nhân hễ mà xuất đầu lộ diện thì chẳng mấy ai có kết cục tốt đẹp.

 

Triều đại thay đổi, các thương nhân trải qua bao phen máu tanh cũng dần học được cách che giấu tài năng, hoặc là không màng chính sự, chỉ mong dùng gia sản kếch xù để an hưởng tuổi già, như đám thương nhân buôn muối Lưỡng Hoài chỉ trong một đêm đã xây nên Bạch Tháp ở Dương Châu; hoặc là kết bè lập phái để đối phó với những đòi hỏi vô tận của quan phủ và sự cạnh tranh đủ kiểu của đồng nghiệp, từ đó mới có cái gọi là "Thập đại bang hội thương nhân" lưu truyền hậu thế. Trong đó cũng thật sự xuất hiện không ít đại thương nhân lừng lẫy một thời, như Mạnh Lạc Xuyên của Lỗ thương, Hồ Khai Văn của Huy thương, Diệp Trừng Trung của Ninh Thiệu bang v.v... đều là những nhân vật xuất chúng nhất thời trong bang hội thương nhân của mình. Đáng tiếc "Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà", những người này cũng chính vì bị lợi ích của bang hội thương nhân ràng buộc, việc làm ăn tuy ngày càng lớn, nhưng dần dần phát hiện ra mình mãi mãi không thể trở thành một nhà buôn lớn thực sự.

 

Đến cuối thời Thanh, thương nhân phương Tây từ các cảng buôn bán tiến vào Trung Quốc, hễ xảy ra tranh chấp mậu dịch, chiến hạm nước ngoài sẽ ra mặt cho thương nhân nước họ, thay họ tranh đoạt lợi ích lớn nhất. Điều này khiến cho các thương nhân Trung Quốc vốn đã quen với việc tự sinh tự diệt vừa được mở rộng tầm mắt lại không khỏi tự oán tự than. Thế nhưng, ngay lúc các bang hội thương nhân đều đang đổ dồn sự chú ý vào thương nhân phương Tây thì bất ngờ ở vùng Quan Ngoại vốn luôn bị giới thương nhân xem nhẹ, lại lặng lẽ nổi lên một biến đổi mà không lâu sau đó đủ khiến các ông lớn trong giới kinh doanh phải càng thêm kinh ngạc.

 

Phụng Thiên Thượng Dương Bảo nổi danh ngang với Ninh Cổ Tháp ở Hắc Long giang, là một trong hai nơi lưu đày lớn của Thanh triều ở Quan Ngoại.

 

Dân gian có câu: "Một khi vào Thượng Dương Bảo, tính mệnh mười phần khó giữ được chín; một khi vào Ninh Cổ tháp, thà rằng đất sụp trời tan."

 

Chính tại nơi hổ sói cũng phải kinh sợ và không thuộc lãnh địa của Thập đại bang hội thương nhân này lại xuất hiện một kỳ tài trong giới kinh doanh: Hắn nhìn thời chọn thế, nhìn xa trông rộng, đặt mục tiêu phải trở thành một nhà buôn lớn mang trong lòng thiên hạ. Trong mười mấy năm, hắn chọn trà để khởi nghiệp, chọn muối để lập nghiệp, chọn lương thực để cứu giúp vạn dân, chọn tơ lụa để đánh bại thương nhân phương Tây, thu gom vàng bạc hàng chục triệu lượng, xưng hùng trăm nghề, lại còn giúp dân vô số, khiến cho Tấn thương, Hồ thương, Kinh thương, Động Đình thương bang, Long Du thương hội, Quảng Châu Thập Tam Hành đang tung hoành bấy giờ đều phải cúi đầu chịu thua. Vào lúc quốc nạn đương đầu người này càng lấy cả gia sản tính mạng để quyết đấu với thương nhân phương Tây, đánh sập tập đoàn buôn bán Thượng Hải vốn không coi ai ra gì.

 

Những việc hắn làm đã khiến cho bậc đương triều quyền khuynh một thời cũng phải thừa nhận chính thương nhân đã vãn hồi thể diện cho Đại Thanh. Chẳng trách thời Dân Quốc, Triệu Trật Dụ trong "Minh Thanh Thương Nhân Kỳ Văn Lục" đã xếp hắn trên cả "Tài thần" Hồ Tuyết Nham, gọi là "Nhất Đại Thương Vương".

 

Người này xuất thân vô cùng thấp kém, là một phạm nhân bị lưu đày đến Thượng Dương Bảo vào những năm Hàm Phong, nguyên quán ở Hấp huyện, Huy Châu.

Xem thêm
Đọc từ đầu