Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lý Vạn Đường nhiệt tình với việc công ích của Kinh thương như vậy, lại công bằng vô tư, ra tay hào phóng, nên đã chiếm được lòng rất nhiều người. Đợi đến khi Kinh Thương Hội Quán đại tu hoàn tất, những bậc tai to mặt lớn trong giới Kinh thương tụ họp lại, cùng nhau suy tôn ông làm Tổng chấp sự của hội quán, lời truyền đến tai bá tánh bên ngoài, liền biến thành "Thủ lĩnh Kinh thương". Thêm vào đó, nhà họ Lý nhiều đời kinh doanh, buôn bán vô số, sớm đã có danh hiệu "Lý Bán Thành", có thể nói là danh vọng một thời không ai sánh bằng, giới thương nhân từ Nam ra Bắc không ai không biết đến nhà họ Lý ở kinh thành.
Bởi vì hội quán hoàn toàn do nhà họ Lý quyên góp xây dựng, nên ba dãy nhà phía trước là công sở của Kinh thương, còn khu nhà ở phía sau không khác gì tư trạch của nhà họ Lý, ngày thường gia chủ Lý Vạn Đường cũng đều ở đây tiếp khách và lo liệu công việc.
Đi xuyên qua dãy hành lang chín khúc, bên cạnh là một hồ nhỏ nhân tạo, trên mặt hồ chi chít sen quý, sau hành lang là ba gian nhà xếp theo hình chữ "phẩm", khoảng sân trống ở giữa trồng trúc và quế, một cây cổ thụ uốn lượn như rồng cuộn nằm ngang.
Vị "công tử" kia theo mấy người đi vào trong, lúc đi ngang qua nhìn mấy lần, không khỏi khen ngợi: "Vườn tược đất Bắc ít dùng chữ 'khô' trong nghệ thuật Giang Nam, nếu là người bản địa làm ra, e rằng chỉ có đại sư viên lâm Âu Dương Tam."
Lý An đi phía trước quay đầu lại liếc nhìn, trong lòng kinh ngạc, người bố trí hoa cỏ cây cối nơi đây chính là Âu Dương Tam, không ngờ vị công tử này tuổi còn nhỏ mà nhãn lực lại tốt đến vậy.
"Đến rồi, thiếu gia và hai vị xin mời nghỉ tạm ở hạ phòng trước, lão gia đang chờ gặp Trương chưởng quỹ." Lý An dừng bước, cung kính nói.
Trương Quảng Phát theo Lý An vào thượng phòng, vị "công tử" và Tứ Hỉ cũng không vào nhà, chỉ thong dong ngắm cảnh trong vườn. Lý Khâm ghé lại gần nói: "Đã đến đây rồi, ngươi cũng nên cho ta biết, tại sao lại muốn gặp cha ta chứ?"
"Công tử" liếc hắn một cái, hoàn toàn không đáp lời.
Lý Khâm ho một tiếng, bất đắc dĩ nuốt nước bọt: "Vậy họ tên là gì cũng nên nói rồi chứ. Nếu không lát nữa cha ta gọi ta vào hỏi, ta lại dẫn một người vô danh vô họ đến gặp ông, há chẳng phải hoang đường sao!"
Vốn dĩ hắn cũng không ôm nhiều hy vọng, nào ngờ vị "công tử" kia lại mở miệng: "Nói cũng phải, lát nữa nếu Lý lão gia hỏi đến, ngươi cứ nói ta họ Tô, tên Tử Hiên, 'tử' trong 'tử khí đông lai', 'hiên' trong 'Hiên Viên Hoàng Đế'."
"Ồ, Tô... nghe khẩu âm của ngươi là người kinh thành. Bây giờ trời đã tối rồi, lát nữa gặp cha ta xong, ta đưa ngươi về nhà nhé, được không?" Lý Khâm cảm thấy cái tên này thế nào cũng không phải là tên của nữ nhân, nhưng chuyện này từ đầu đến cuối đều toát ra vẻ kỳ quái, hắn dứt khoát không nghĩ nữa. Nữ tử này không chỉ thần bí mà khí chất toát ra từ trên người nàng cộng với vẻ mỹ mạo đã khiến Lý Khâm vô cùng say mê.
"Lát nữa hãy nói, ra khỏi cửa rồi cũng chưa chắc đi đâu." Tô Tử Hiên miệng thì đáp lời, nhưng bước chân lại hữu ý vô ý đi về phía thượng phòng, nơi này cách công sở phía trước rất xa, tiếng ồn ào không truyền tới được, khi đến gần thượng phòng, tiếng nói chuyện bên trong đã có thể nghe thấy loáng thoáng.
Chỉ nghe một giọng nói trầm ổn, đĩnh đạc vang lên: "Bây giờ chỗ dựa đã thành núi băng, núi băng cũng đã sụp đổ, chuyện này không có gì đáng tiếc, buôn bán càng lớn thì rủi ro càng lớn. Nhưng chúng ta không thể không sớm tính đường cho mình."
Lời ông ta vừa dứt, liền nghe Trương Quảng Phát nói: "Haiz, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, mấy năm nay trước sau cũng đã đầu tư vào không dưới một trăm vạn lượng, tâm huyết đổ sông đổ bể, cứ thế mà mất trắng cả rồi."
"Đừng nghĩ đến những chuyện đó! Mấy năm nay mọi việc cụ thể đều do ngươi lo liệu, bây giờ phải cắt đứt manh mối trước, một tờ giấy nợ cũng không được để lại, hiểu chưa?"
"Vâng! Ta đi làm ngay đây." Trương Quảng Phát đáp.
"Ừm."
Trương Quảng Phát từ thượng phòng cáo lui, chào Lý Khâm một tiếng rồi vội vã rời đi. Sau đó Lý Khâm bị gọi vào, giọng nói kia lập tức trở nên nghiêm khắc.
"Nghe nói ngươi còn chưa đến Sơn Hải Quan đã ra oai thiếu đông gia rồi à?!"
"Ta... ta vốn là thiếu đông gia mà..." Giọng Lý Khâm nói chuyện có vẻ thiếu tự tin.
Giọng nói kia rất lâu không lên tiếng, sự im lặng này khiến ngay cả Tô Tử Hiên đứng bên ngoài cũng cảm thấy một áp lực bức người, trong lòng không khỏi rét run.
Hồi lâu sau, Lý Khâm mới ngập ngừng mở miệng: "Ta đưa hai người về, có một người tên là Tô Tử Hiên, nàng ấy muốn... muốn gặp..."
Chẳng đợi hắn nói hết, giọng nói kia đột ngột ngắt lời: "Lý An, sai người đưa thiếu gia về phủ, trong vòng một tháng phải đóng cửa đọc sách, không được đi đâu hết!"