Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thường Ngọc Nhi cất bước đi về phía hậu viện, Cổ Bình Nguyên khó hiểu đi theo sau, mấy lần định hỏi đều nuốt lại. Một là không thân với Thường Ngọc Nhi, hai là tuy chưa từng tiếp xúc nhưng Cổ Bình Nguyên nhìn người rất chuẩn, liếc mắt một cái đã nhận ra Thường Ngọc Nhi là một nữ tử có trí tuệ hơn người, sẽ không vô cớ bảo mình đi theo vào hậu trạch.
Quả nhiên, Thường Ngọc Nhi đi vòng vèo mấy lượt, dẫn Cổ Bình Nguyên đến trước một căn phòng, mắt không nhìn Cổ Bình Nguyên, chỉ thấp giọng nói: "Ngươi vào phòng trốn đi, sau phòng có một cái ao gần tường núi, ở đó có một hang ngầm, là nguồn nước sống dẫn từ sông Tiểu Nam vào. Nếu thật sự muốn trốn, chỉ cần đẩy cửa sổ sau nhảy ra ngoài, rồi từ hang ngầm đó đi ra là được."
Cổ Bình Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, vái một vái thật sâu: "Đa tạ Thường cô nương."
Thường Ngọc Nhi né người tránh đi, ngượng ngùng nói: "Không thể để Lý tẩu một mình ở phía trước, ta đi đây."
Cổ Bình Nguyên nhìn bóng lưng Thường Ngọc Nhi khuất dần mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào. Vừa vào cửa, một mùi hương vừa giống xạ hương vừa giống lan hương đã phả vào mũi, thơm một cách khó tả. Nhìn lại bài trí trong phòng tuy đã cũ, nhưng khắp nơi đều toát lên vẻ yểu điệu của nữ nhi. Trước cửa sổ có một bàn trang điểm bằng gỗ lê chạm hoa, trên đặt một hộp ngà khắc đỏ, không cần hỏi cũng biết bên trong đều là son phấn. Gương đồng hình hoa lăng được lau sạch sẽ, không một hạt bụi.
Cổ Bình Nguyên lúc này mới biết đây là khuê phòng của Thường Ngọc Nhi. Thân là khách, sao có thể vào khuê các của một thiếu nữ chưa chồng, nhưng lúc này thực sự không thể câu nệ nhiều như vậy. Căn phòng được chia làm hai phần trước sau bằng một tấm bình phong sáu cánh, không cần hỏi cũng biết phía sau chính là giường thơm của Thường Ngọc Nhi.
Cổ Bình Nguyên do dự hồi lâu, rồi nhấc chân đi về phía sau, hắn muốn xem cửa sổ sau ở đâu, để tránh lúc nguy cấp lại luống cuống tay chân. Sau tấm bình phong không xa chính là cửa sổ sau, Cổ Bình Nguyên cẩn thận quan sát tình hình phía sau, quả thực đúng như lời Thường Ngọc Nhi nói, trốn đi vô cùng thuận tiện, lúc này mới yên tâm.
Nửa sau căn phòng có không ít đồ vật riêng tư của nữ nhi, Cổ Bình Nguyên biết ở lại đây không ổn, bèn quay người định ra ngồi trước cửa. Ai ngờ đi vội quá, vô tình làm rơi một thứ từ bên giường xuống, vật đó rơi trên đất, Cổ Bình Nguyên nhìn kỹ, không khỏi vô cùng xấu hổ.
Đó là một chiếc áo lót mỏng như cánh ve.
Cổ Bình Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, không dám đưa tay chạm vào, nhưng lại sợ Thường Ngọc Nhi hiểu lầm mình tự tiện động vào y phục của nàng, đành bất đắc dĩ nhẹ nhàng nhặt lên. Chiếc áo lót trong tay mềm mại, một mùi hương thoang thoảng bay tới, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của Thường Ngọc Nhi. Cổ Bình Nguyên không phải kẻ háo sắc, nhưng cũng bất giác hít sâu một hơi, rồi mới trấn định tâm thần, đặt chiếc áo lót lại ngay ngắn. Hắn quay người đi đến trước cửa, kéo chiếc ghế gỗ táo trước bàn trang điểm ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào đôi tai, không dám lơ là dù chỉ một chút mà lắng nghe động tĩnh ở tiền viện.
Qua một hồi lâu, vẫn không có ai đến phía sau lục soát, Cổ Bình Nguyên lấy làm kỳ quái, nhưng lại không dám tùy tiện đi ra, chỉ sốt ruột đến mức tâm hỏa bốc lên, hận không thể có được thiên lý nhãn thuận phong nhĩ.
Cứ thế chờ rồi lại đợi, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía hậu viện. Không có tiếng động thì mong ngóng, có động tĩnh rồi trái tim Cổ Bình Nguyên lại thót lên. Hắn vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng đi mấy bước đến bên cửa sổ sau, mắt nhìn chằm chằm vào tấm bình phong, nếu có người đi vào mà không lên tiếng, hắn sẽ lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ.
May mà người đến trước tiên gõ nhẹ cửa mấy cái, sau đó mới nói: "Cổ công tử..."
Là giọng của Thường Ngọc Nhi, lúc này Cổ Bình Nguyên mới yên tâm được một nửa, nhưng vẫn cẩn thận không đáp lời, vì hắn không biết tình hình ngoài cửa rốt cuộc thế nào, biết đâu Thường Ngọc Nhi bị kẻ nào đó uy hiếp, đây cũng là chuyện không thể không phòng.
Thường Ngọc Nhi lại gõ cửa thêm mấy cái, thấy không có ai trả lời mới đẩy cửa bước vào. Nàng đi vòng qua bình phong, thấy Cổ Bình Nguyên đang mở to mắt nhìn mình, biết trong lòng hắn đang căng thẳng, bèn mở miệng nói: "Cổ công tử yên tâm, những người đó không phải đến bắt ngươi đâu, họ đều đi cả rồi."
Tảng đá trong lòng Cổ Bình Nguyên cuối cùng cũng rơi xuống, cảm thấy mình vừa được một phen hú vía, trong lòng lại có mấy phần buồn cười, bèn hỏi: "Rốt cuộc là những ai vậy?"
Thường Ngọc Nhi vừa định trả lời, ánh mắt chợt lướt qua thấy chiếc áo lót mình vắt trên thành giường lúc trước, bây giờ lại được đặt trên giường, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là Cổ Bình Nguyên đã động vào. Mặt nàng "bừng" một tiếng liền đỏ ửng, trong lòng vừa thẹn vừa giận, muốn lườm Cổ Bình Nguyên một cái nhưng lại thật sự ngượng ngùng không dám nhìn hắn.