Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cổ Bình Nguyên cũng nói: "Lão cha, trong ba điều kiện đó, Vương Thiên Quý đã đồng ý mấy điều?"

Thường Tứ lão cha giơ lên ba ngón tay.

"Cả ba điều hắn đều đồng ý sao?" Đối với Cổ Bình Nguyên, chuyện này thật khó mà tin nổi.

"Ừm." Thường Tứ lão cha chắc nịch gật đầu. Lão lấy từ trong ngực ra hai tờ giấy, một tờ là phiếu Bạch Cáp trúng thưởng, trên đó có đóng dấu "HỦY BỎ" của sòng bạc, tờ còn lại là giấy cam kết mà Cổ Bình Nguyên đã viết sẵn để Vương Thiên Quý ký tên.

"Cộng thêm việc thả Hắc Tháp, cả ba điều kiện ta đều đã đàm phán thành công."

Thường Ngọc Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, cha mình vốn thật thà, vậy mà có thể giành được điều kiện hậu hĩnh như vậy từ tay Vương Thiên Quý, không khỏi khiến người ta nghi ngờ có điều gì mờ ám phía sau. Nếu đó là kế dục cầm cố túng của Vương Thiên Quý thì gay go rồi.

Thật ra ai cũng có suy nghĩ này, và chính vì vậy nên mọi người nhất quyết muốn Thường Tứ lão cha kể lại chi tiết cuộc đàm phán với Vương Thiên Quý.

"Haiz, có gì đáng nói đâu." Thường Tứ lão cha bị ép quá, đành lấy từ trong ngực ra một con dao găm đặt lên bàn, "Miệng lưỡi ta vụng về, tự biết nói không lại Vương Thiên Quý, nên vừa đợi hắn ra là ta kề dao vào cổ mình. Ta nói với hắn, hôm nay hoặc là ngươi đáp ứng ba điều kiện này của ta để đổi lại mấy vạn lượng bạc của ngươi, hoặc là ta chết ngay tại đây. Hắn bản lĩnh có lớn đến đâu, để xảy ra chuyện ép chết người trong tiệm, e rằng cũng khó thoát khỏi liên can, chuyện này mà đồn ra ngoài, danh tiếng của ngân hiệu này của hắn sẽ thối hoắc. Huống hồ ta có chết đi, vẫn còn con gái ta ở đây, số bạc lớn đó vẫn phải ngoan ngoãn trả cho con gái ta."

Nói rồi, Thường Tứ lão cha kéo cổ áo ra, quả nhiên trên cổ có quấn một dải vải trắng, bên trên còn thấm ra vết máu. Thường Ngọc Nhi kinh hô một tiếng, vội nắm lấy tay cha, lo lắng nhìn lão.

Giọng Thường Tứ lão cha vẫn bình tĩnh: "Dù hắn là một con cáo già, cũng bị chiêu này của ta làm cho luống cuống. Hắn còn muốn cò kè mặc cả với ta, lúc thì nói người do huyện nha bắt, muốn thả rất phiền phức; lúc lại nói chuyện náo loạn vì muối không liên quan đến việc này, không thể gộp làm một. Ta mặc kệ hết, cứ cắn chặt không buông. Sau đó hắn thấy ta mềm cứng không ăn, thật sự hết cách, bấy giờ mới răm rắp đồng ý tất cả. Ta bắt hắn ký vào giấy cam kết, rồi tìm người của sòng bạc tới lấy vé số trúng thưởng ra hủy bỏ, sau đó tính toán lại số tiền cược, trừ đi hoa hồng của sòng bạc, còn lại đều trả cho Thái Dụ Phong, việc này tốn không ít thời gian. Cuối cùng đến nửa đêm, ta mới tới huyện nha làm giấy bảo lãnh, đón Hắc Tháp ra."

Thường Tứ lão cha chỉ dùng dăm ba câu kể lại sự việc, nhưng người nghe lại thấy kinh tâm động phách. Cổ Bình Nguyên không khỏi thầm nghĩ: "Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Vương Thiên Quý tuy gian hoạt xảo quyệt, nhưng lại gặp phải Thường Tứ lão cha theo kiểu 'ngươi có ngàn diệu kế, ta có một chủ ý', cứ nhất quyết lấy một mạng đổi ba điều kiện, Vương Thiên Quý cũng đành bó tay. Chuyện lần này dù là mình ra mặt, cũng không thể có kết quả tốt hơn, xem ra đúng là trong cõi u minh tự có thiên ý."

Hắn đang mải suy nghĩ, còn Thường Ngọc Nhi và cha ruột thịt liền lòng, thấy vết máu rực đỏ trên vết thương, nghe đến đây nước mắt đã tuôn rơi.

Lưu Hắc Tháp cúi gằm đầu, nghiến răng ken két, cơ mặt co giật, hai mắt như tóe lửa.

Cổ Bình Nguyên thấy vậy, suy nghĩ một lát rồi bước đến trước mặt Lưu Hắc Tháp, chậm rãi nói: "Lưu huynh đệ, lão cha không hề trách ngươi một lời, nhưng ta lại có vài lời muốn nói với ngươi."

Lưu Hắc Tháp không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu.

Cổ Bình Nguyên biết hắn đang lắng nghe, bèn nói tiếp: "Từ xưa đến nay, cha mẹ vì con cái, đừng nói là tiền tài, ngay cả tính mạng cũng không tiếc, đó đều là những việc cam tâm tình nguyện. Nhưng phận làm con mà không biết báo đáp, thì quả là không bằng cầm thú."

Lưu Hắc Tháp nghe vậy liền phắt đầu lên, trông có vẻ sắp nổi nóng.

Cổ Bình Nguyên không để ý đến hắn, nói át đi: "Nếu Lưu huynh đệ ngươi cho rằng báo đáp lão cha là đi đánh cho Vương Thiên Quý một trận, thậm chí giết hắn cho xong chuyện, vậy thì ngươi đã sai hoàn toàn. Điều lão cha mong muốn là một cuộc sống yên ổn, ngươi để lão cha được sống những ngày yên ổn, đó mới là báo đáp. Nếu cứ gây ra sóng gió từ chuyện không đâu như vậy, cho dù ngươi có trút giận được cho lão cha, cũng không thể gọi là hiếu thuận."

Thường Ngọc Nhi vô cùng cảm kích Cổ Bình Nguyên, những lời này lẽ ra phải do Thường Tứ lão cha nói, nhưng lão cha lại vụng về không nói ra được, nếu không làm cho hắn thông suốt đạo lý này, e rằng mấy hôm nữa Lưu Hắc Tháp lành sẹo quên đau, lại gây họa mất thôi.