Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cổ Bình Nguyên sớm đã biết ông sẽ nói vậy, bèn nói thẳng ra: "Nếu nói ta hoàn toàn vì Thường gia mà đem tính mạng ra đánh cược, cũng không hẳn là vậy, ta còn có dự định của riêng mình. Lão cha biết thân thế của ta, đã thi cử không thành lại bị tước công danh, lần này về quê nếu hai tay trắng, không những không giúp được gia đình, e là còn làm liên lụy lão mẫu và các đệ muội. Cho nên ta muốn làm mối làm ăn này, vừa giúp lão cha có tiền trả nợ, cũng là để kiếm cho mình một khoản, sau này mang về quê. Bất kể làm gì, cũng coi như có chút vốn liếng."

Nghe vậy, Thường Tứ lão cha mới nguôi ngoai, người ta có dự định của người ta. Nhưng cũng chính vì thế, Thường Tứ lão cha càng thêm nhìn Cổ Bình Nguyên bằng con mắt khác. Người bình thường vừa mới thoát nạn, đâu còn tâm trí đâu mà nghĩ đến tương lai, càng đừng nói là lo liệu cho gia đình. Cổ Bình Nguyên lại là đi một bước tính ba bước, tâm tư kỹ lưỡng không nói, lá gan cũng lớn, chỉ vài ba câu đã dám đem cả tính mạng ra đánh cược, không khỏi khiến người ta khâm phục.

Hắn nghĩ vậy, Thường Ngọc Nhi và Lưu Hắc Tháp ở bên cạnh cũng nghĩ vậy, Lưu Hắc Tháp liền la lên trước tiên: "Cổ đại ca, chuyến này không ai cản được ta, ta nhất định phải đi cùng ngươi."

Cổ Bình Nguyên cười không đáp, nhìn về phía Thường Tứ lão cha.

Thường Tứ lão cha nghĩ lại rồi dậm chân: "Được, con cứ đi theo Cổ lão đệ đi, có hắn ở đây, ta cũng yên tâm."

Cổ Bình Nguyên mừng rỡ trong lòng, hắn cũng biết Lưu Hắc Tháp trên đường đi nhất định là một trợ thủ đắc lực, nghe lão cha đồng ý, dĩ nhiên vui mừng khôn xiết.

Nếu chỉ có một tháng thì không thể chậm trễ. Cổ Bình Nguyên, Thường Tứ lão cha và Lưu Hắc Tháp ngay trong ngày lên đường đến Thái Nguyên phủ. Thường Ngọc Nhi và Lý tẩu thu xếp hành trang cho họ, đặc biệt là cho hai người Cổ, Lưu. Lúc lâm hành, Thường Ngọc Nhi dặn dò phụ thân và đại ca dọc đường cẩn thận, cuối cùng đi đến trước mặt Cổ Bình Nguyên, cúi đầu, nói bằng giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ngươi... nhất định phải bảo trọng thân thể, nhất định phải trở về."

Chỉ hai câu ngắn ngủi mà Thường Ngọc Nhi phải ấp úng nửa ngày mới nói xong, mặt đã đỏ đến tận cổ, sau đó, nàng xoay người bước nhanh ra sau cửa, không ra nữa.

Mấy người ngoài cửa lớn ngơ ngác nhìn nhau, đặc biệt là Cổ Bình Nguyên lần đầu nghe Thường Ngọc Nhi nói chuyện với mình, ngữ khí kia lại như thể thê tử đang dặn dò trượng phu sắp đi xa, thật đúng là không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Dù hắn thông minh cũng nghe đến cứng họng, không biết ứng đối thế nào.

Nhưng lúc này cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, mấy người thúc ngựa phi nhanh, thẳng tiến đến Thái Nguyên phủ cách đó mấy trăm dặm.

Khi họ sắp ra khỏi cổng thành, Vương đại chưởng quỹ của Thái Dụ Phong vừa lúc từ trong tiệm đi ra, thấy ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành thì sững sờ. Mấy hôm trước hắn bị Thường Tứ lão cha gàn dở chọc cho tức gần chết, đợi Thường Tứ lão cha đi rồi, người cũng được thả, hắn mới vỗ đùi một cái: "Sao ta lại hồ đồ thế này, Thường Tứ chết rồi, chẳng phải còn lại một mình con gái hắn sẽ dễ đối phó hơn sao?" Nhưng người đã thả, hối hận thế nào cũng vô ích, vì chuyện này mà hắn buồn rầu mấy ngày liền.

Bây giờ thấy người nhà họ Thường thúc ngựa ra khỏi thành, Vương Thiên Quý nhíu mày đảo mắt, vẫy tay gọi tên tiểu nhị bên cạnh: "Đi tìm Trần Lại Tử, bảo hắn dò hỏi xem người nhà họ Thường đi làm gì. Khi cần thiết cứ bám theo, hỏi cho rõ ràng rồi về báo lại cho ta."

"Vâng!"

Mấy người Cổ Bình Nguyên không hề biết hành tung đã bị người ta trông thấy, đi liền hai ngày, cuối cùng cũng vào được thành Thái Nguyên trước khi trời tối ngày thứ hai.

Lưu Hắc Tháp mấy hôm trước vừa mới đến tỉnh thành, nhưng bây giờ nơi này đã khác hẳn, khắp nơi giăng đèn kết hoa, lụa là trống nhạc, phố xá rực rỡ, không phải ngày Tết mà còn náo nhiệt hơn cả ngày Tết. Khỏi phải nói, đây là đang chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ của Đồng Trị gia, dùng dĩ nhiên là lô hàng tạp hóa của "Thường Ký".

"Ngươi thấy thế nào?" Thường Tứ lão cha dùng roi ngựa chỉ, hỏi con nuôi, ngụ ý là lô hàng này trang hoàng cho cả Thái Nguyên phủ, nếu đợi giá mà bán thì không chỉ ba trăm lượng mà thôi.

Lưu Hắc Tháp lại không hiểu ý của lão cha, chỉ không ngớt lời khen ngợi: "Lần trước đến tỉnh thành, đâu đâu cũng như chùa chiền, lần này đẹp hơn nhiều rồi."

Thường Tứ lão cha lắc đầu, không thèm để ý tới hắn, quay sang nói với Cổ Bình Nguyên: "Cổ lão đệ, chúng ta tìm một quán trọ nghỉ lại trước, hay là đến Huyền Tế Đường xem trước? Tiệm thuốc đó lớn lắm, ngay trên con phố đối diện nha môn tuần phủ."

Cổ Bình Nguyên suy nghĩ một lát: "Thế này đi, chúng ta đặt một quán trọ, cứ để Lưu huynh đệ mang hành lý qua đó, ta với lão cha đi thẳng đến Huyền Tế Đường."