Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Hừ." Ba Đồ vô cùng bất mãn, "Ta nói này, ngươi là lĩnh phòng sao mà lắm chuyện thế. Ví như các thương nhân Sơn Tây các ngươi đến thảo nguyên của chúng ta mua trâu, chúng ta có hỏi trâu vận chuyển về là để giết thịt hay để cày ruộng không?"
"Ba Đồ lão gia ngài bớt giận, hắn cũng chỉ là hiếu kỳ thôi, không có ý gì khác." Vũ chưởng quỹ sợ đắc tội với thương khách Mông Cổ, vội vàng xin lỗi, rồi quay người oán trách: "Cổ lão bản, hỏi nhiều như vậy làm gì, hàng vận chuyển đến nơi nhận bạc là được rồi mà."
Cổ Bình Nguyên cười cười không nói, đợi đám người Ba Đồ đi khỏi, Vũ chưởng quỹ tiễn họ ra tận cửa. Thường Tứ lão cha ở sau lưng Cổ Bình Nguyên khẽ nói: "Ta thấy người này không đứng đắn cho lắm, trước đây ta cũng giao thiệp với không ít thương khách Mông Cổ, chưa có ai nói chuyện ấp a ấp úng như hắn."
"Nhưng vụ làm ăn này lại không phải là giả." Cổ Bình Nguyên cũng nói nhỏ. Chính vì là thật nên thời hạn mới nghiêm ngặt, phải giao đúng hẹn. Nếu có nội tình khác, hoặc là cố ý lừa gạt, thì ngược lại có thể trì hoãn vài ngày, để tránh con cá lớn đã cắn câu lại chạy mất. Cho nên Cổ Bình Nguyên dám chắc, vụ làm ăn này quả thực không phải là giả.
Đợi Vũ chưởng quỹ quay vào nhà, Cổ Bình Nguyên đã ung dung chuẩn bị sẵn một bài nói.
Vũ chưởng quỹ mở lời trước, cười khổ nói: "Cổ lão bản, lần này nội tình của ta đã bị ngươi thăm dò rõ mồn một rồi."
Cổ Bình Nguyên giơ tay: "Vũ chưởng quỹ, vẫn như lời ta vừa nói, tiền vận chuyển là một ngàn lượng, tuyệt đối không thêm."
Vũ chưởng quỹ rõ ràng không tin: "Nếu đã vậy, Cổ lão bản đang nhắm vào khoản bạc nào?"
"Vừa rồi ta đã tính, người Mông Cổ ra giá sáu ngàn lượng, trừ đi tiền vận chuyển một ngàn lượng, còn lại năm ngàn lượng. Mà Vũ chưởng quỹ nhập hàng hết hai ngàn năm trăm lượng, tương đương với lợi nhuận một nửa, thảo nào Vũ chưởng quỹ lại để tâm đến vụ làm ăn này như vậy."
Buôn bán dược liệu, ngoài nhân sâm ra, khó mà có được hai thành lợi nhuận, hai ngàn năm trăm lượng dù đối với một đại dược phô đứng đầu tỉnh thành như Huyền Tế Đường cũng là một khoản lợi nhuận không nhỏ. Vũ chưởng quỹ nếu làm thành vụ này, cuối năm chia hoa hồng, đông gia tự nhiên sẽ không bạc đãi hắn.
Cổ Bình Nguyên nói tiếp: "Nếu Vũ chưởng quỹ cảm thấy vụ làm ăn này khó nhằn, sao không gánh bớt chút rủi ro."
"Lời này của ngươi là..."
"Ta mua lại năm ngàn cân dược liệu trong tay ngươi, nhưng ta không bỏ bạc trắng ra, nếu hàng hóa vận chuyển đến nơi an toàn, lợi nhuận ngươi và ta chia ba bảy."
"Nói cách khác, trong vụ làm ăn này, ngươi góp ba thành cổ phần suông, chỉ chia lời." Vũ chưởng quỹ trầm ngâm.
"Đúng vậy."
"Vậy nếu lỗ thì sao? Ví dụ như đoàn xe bị mắc kẹt trong Hắc Thủy Chiểu." Vũ chưởng quỹ nhìn chằm chằm hỏi.
Thường Tứ lão cha đáp lời: "Đơn giản. Ta ở Thái Cốc có nhà cũ, có ruộng muối, cộng lại đủ để bồi thường cho ngươi năm ngàn cân dược liệu đó."
Vũ chưởng quỹ trầm tư một lát, rồi chỉ vào văn phòng tứ bảo trên bàn: "Lập giấy làm bằng."
Tìm người làm chứng đến, Thường Tứ lão cha điểm chỉ, sau khi đưa khế ước nhà đất mang theo cho Vũ chưởng quỹ xem qua không có sai sót, Vũ chưởng quỹ cũng điểm chỉ.
"Tiếp theo là phải đi tìm đám lĩnh phòng bên ngoài." Cổ Bình Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Vũ chưởng quỹ lại chau mày: "Những người này không dễ đối phó đâu, đã vây ở ngoài cửa bốn năm ngày rồi, vừa muốn ăn thịt cừu, lại vừa sợ dính phải mùi hôi."
"Không sao, ta ra ngoài nói vài câu, họ tự nhiên sẽ đi cùng ta." Cổ Bình Nguyên vô cùng tự tin bước ra ngoài.
Vũ chưởng quỹ và Thường Tứ lão cha nhìn nhau, cũng vội vàng đi theo. Thường Tứ lão cha biết đám lĩnh phòng này lợi hại, sợ Cổ Bình Nguyên chịu thiệt. Còn Vũ chưởng quỹ thì nửa lo lắng, nửa tò mò, không biết Cổ Bình Nguyên sẽ dùng thủ đoạn gì để hàng phục đám đầu lĩnh phu lạc đà được mệnh danh là trời khó thu, đất khó quản này.
Khi ra đến cửa, Cổ Bình Nguyên đã đứng trên bệ của con sư tử đá lớn ngoài cửa, một tay vịn đầu sư tử, tay kia vẫy một cái trên không. Thực ra không cần hắn vẫy tay, những lĩnh phòng có mặt ở đó đã tự động vây lại.
"Các vị huynh đệ, có một chuyện muốn nói với mọi người, chuyến đi Mạc Bắc này Cổ mỗ ta đã nhận lời. Nhưng ta không có đội lạc đà, không biết vị nào bằng lòng đi cùng ta chuyến này?"
Một câu nói ra, đám đông lập tức nhao nhao, mọi người đầu tiên là đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Vũ chưởng quỹ, thấy hắn không có ý kiến gì, biết Cổ Bình Nguyên nói thật. Lập tức kẻ nói ra người nói vào, đủ thứ chuyện, nhưng đa phần là lời châm chọc.
"Tên nhóc này có phải bị điên không, Hắc Thủy Chiểu mà đám lĩnh phòng chúng ta còn không dám đi, hắn lại dám đi?"
"Ta thấy, chắc Vũ chưởng quỹ cũng gấp đến phát điên rồi, nên mới tìm một tên nhóc ranh đến áp tải hàng."