Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

"Đây vậy mà thật là lệnh bài phù sư Nhị giai do tông môn ban phát!"

Nhìn lệnh bài trong tay Sở Trường Phong, trong lòng gã đệ tử ở chỗ ghi danh đột nhiên chấn động.

Tính chân thực của lệnh bài này không thể nghi ngờ, ấn ký của tông môn phía trên có thể thấy rõ ràng, lại còn tỏa ra sóng linh khí nhàn nhạt, hiển nhiên là được luyện chế bằng phương pháp đặc thù.

Tên đệ tử này thầm kinh hãi thán phục, phù sư Nhị giai, đây không phải là cảnh giới có thể tùy tiện đạt tới, cần phải có sự lý giải cực kỳ thâm sâu cùng kỹ nghệ tinh xảo đối với phù triện chi đạo.

Mà trước đó, Sở Trường Phong đã có được thân phận đan sư và luyện khí sư Nhị giai.

Càng kỳ quái hơn là Sở Trường Phong còn tinh thông cả kiếm đạo.

Tất cả những điều trên, tùy tiện lấy ra một thứ cũng đủ để kiêu ngạo, vậy mà Sở Trường Phong lại quy tụ cả vào một thân.

Cần phải có thiên phú biến thái đến mức nào mới có thể sở hữu thành tựu kinh người như thế.

Thảo nào trong tông môn đều nói: “Ngươi có thể nói Sở Trường Phong âm hiểm, nhưng không thể nói hắn gà!”

Thế nhưng, tên đệ tử này đâu biết rằng, năng lực của Sở Trường Phong còn vượt xa hơn thế.

Tạo nghệ của hắn trên trận pháp chi đạo cũng vô cùng thâm hậu, chỉ là hiện tại không cần thiết phải vô cớ bại lộ lá bài tẩy của mình mà thôi.

"Sư huynh, ngươi thật là quá..." Tên đệ tử kia vốn định nói Sở Trường Phong quá âm hiểm, nhưng lời đến khóe miệng, hắn đột nhiên ý thức được nói như vậy có thể sẽ đắc tội người, bèn vội vàng sửa lời: "Sư huynh, ngươi thật là quá lợi hại!"

Sở Trường Phong đối với sự kinh ngạc của tên đệ tử này cũng không có quá nhiều phản ứng, hắn chỉ nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ có thể sửa đổi thông tin báo danh cho ta chưa?"

Tên đệ tử kia vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể!"

Hắn vừa nói, vừa cầm bút lên, chuẩn bị gạch bỏ cái tên lúc trước của Sở Trường Phong.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc ngòi bút của gã sắp rơi xuống trang giấy, một thanh âm bỗng nhiên vang lên như sấm sét giữa trời quang.

"Dừng tay!"

"Không thể để hắn thay đổi nhóm thi đấu!"

Sở Trường Phong nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử vóc người khôi ngô sải bước đi vào trong sân.

Nam tử này chính là Lục Nguyên, phía sau hắn còn có một đám đệ tử đến từ Thiên Khí Phong.

Sau khi Lục Nguyên đứng vững, hắn nhìn chằm chằm Sở Trường Phong, mặt đầy sương lạnh: "Sở Trường Phong, ngươi không được sửa đổi nhóm thi đấu!"

Sở Trường Phong không nhanh không chậm đáp lại: "Đây là quyền lợi của ta, ngươi quản được sao?"

Lục Nguyên thấy vậy, hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, nghiêm nghị nói: "Sở Trường Phong, ta khuyên ngươi đừng có ép ta!"

Sở Trường Phong ngược lại khiêu khích nhìn Lục Nguyên: "Ta cứ ép ngươi đấy, thì ngươi làm sao?"

Tiếng nói của hắn vừa dứt, người xung quanh đều cảm giác rõ ràng khí tức trên người Lục Nguyên đột nhiên trở nên mạnh mẽ, phảng phất như một con hùng sư bị chọc giận, đang vận sức chờ phát động.

Không ổn, Lục sư huynh sắp không nhịn được mà ra tay rồi.

E rằng sắp có sự kiện đẫm máu xảy ra!

Mọi người mau trốn xa một chút, đừng để máu văng lên người.

Trong lòng mọi người căng thẳng, lập tức lùi về nơi xa.

Bọn hắn đều ý thức được đây là dấu hiệu Lục Nguyên sắp cưỡng ép ra tay.

Thế nhưng, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng một trận ác chiến sắp bùng nổ, câu nói tiếp theo của Lục Nguyên lại làm cho tất cả mọi người phải kinh ngạc đến rớt cằm.

Chỉ nghe Lục Nguyên rống to: “Sở Trường Phong, ngươi đừng ép ta… cầu xin ngươi!”

Mọi người: "?"

Sở Trường Phong: "?"

Tên ngốc này, ngươi gào to như vậy làm gì?

Sở Trường Phong hiển nhiên không ngờ Lục Nguyên sẽ nói ra những lời như vậy.

"Ngươi như vậy là không áp chế được ta đâu."

Sở Trường Phong nhìn về phía đệ tử ghi danh: "Ngươi còn chờ gì nữa?"

"Vâng!" Tên đệ tử kia lập tức hoàn hồn, gạch bỏ cái tên lúc trước của Sở Trường Phong.

"Lần này xui xẻo nhất chính là đám phù sư chúng ta, Trúc Cơ Kỳ có sư muội của Sở Trường Phong, Kim Đan Kỳ có Sở Trường Phong."

"Aiz, Thiên Kiếm Phong sao lại sinh ra hai kẻ âm hiểm này chứ."

Vào khoảnh khắc này, tâm của không ít phù sư đã nguội lạnh.

Gã đệ tử sau khi gạch tên Sở Trường Phong ở nhóm luyện khí sư bèn nhanh chóng lật sổ báo danh đến vị trí của nhóm phù sư, bút trong tay đã chuẩn bị sẵn sàng, đang muốn hạ xuống.

Thế nhưng, ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, lại có một thanh âm trong trẻo vang lên: "Dừng tay!"

Là ai lại hô ngừng vào lúc này?

Ánh mắt của mọi người cũng theo đó mà đồng loạt chuyển về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một thân ảnh tựa tiên tử phiêu nhiên mà tới, nàng mình mặc một bộ váy dài trắng tinh, tay áo bồng bềnh, khí chất siêu phàm thoát tục, tựa như tiên giáng trần, lạnh lùng mà cao quý, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Vậy mà lại là Thiên Âm!

Sở Trường Phong khẽ chau mày, hắn nhìn thẳng vào Thiên Âm, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.

Hắn cảm thấy nữ nhân này dường như là có chuẩn bị mà đến, sự xuất hiện của nàng tuyệt không phải là ngẫu nhiên.

Thiên Âm đi đến chỗ ghi danh, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Sở Trường Phong, môi son khẽ mở: “Sở Trường Phong, ngươi chỉ có một lựa chọn, đó là chọn nhóm đan sư.”

Sở Trường Phong nói: "Ta tại sao phải nghe lời ngươi?"

Thiên Âm đưa ra một cánh tay ngọc thon dài, nhẹ nhàng lật một cái, trong lòng bàn tay vậy mà lại xuất hiện một sợi lông màu xám.

Đây là một sợi lông?

Mọi người thấy thế đều sững sờ, chẳng lẽ Thiên Âm định dựa vào sợi lông này để yêu cầu Sở Trường Phong cùng nhóm với nàng sao?

Nhưng ánh mắt của Sở Trường Phong đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Sở Trường Phong khẽ cau mày: "Nó ở đâu?"

Thiên Âm chậm rãi đáp: "Ở Thiên Âm Phong."

“Nó ở đó gây họa cho rất nhiều vườn linh dược, còn làm ô uế con Long Lân Mã mà ta nuôi dưỡng.”

Trong thanh âm của Thiên Âm ẩn chứa một cỗ tức giận khó nói thành lời.

Hiển nhiên nàng đối với hành vi của con lừa kia cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Nghe lời của Thiên Âm, Sở Trường Phong trầm mặc một lát.

Hắn thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên không ngoài dự đoán, con lừa ngốc kia chắc chắn sẽ không an phận thủ thường.

Một lát sau, Sở Trường Phong lại mở miệng hỏi: "Có thể đổi một yêu cầu khác không?"

Thiên Âm nói: "Không thể."

Sở Trường Phong nói: "Ta cần phải thấy nó còn sống."

Đây cũng là ranh giới cuối cùng trong lòng hắn.

"Ngươi bây giờ cùng ta đến Thiên Âm Phong. Thời gian vẫn còn dư dả, nếu nó không còn sống, ngươi vẫn có thể lựa chọn lại."

Sở Trường Phong nghe lời này thì rất nhanh liền gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Đi thôi."

Thiên Âm thấy vậy, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc.

"Thất thần làm gì?" Sở Trường Phong nhìn Thiên Âm đang đứng tại chỗ, hơi nhíu mày.

Thiên Âm thật thà nói: "Ta không ngờ ngươi lại vì một con lừa mà thay đổi quyết định."

Nàng thực tế đã chuẩn bị cho tình huống Sở Trường Phong từ chối đề nghị của mình, lại chưa từng ngờ tới hắn vậy mà lại sảng khoái đáp ứng như vậy.

"Nó dù sao cũng là do ta mang đến tông môn, hơn nữa bản tính của nó không xấu, không đáng chết."

Nghe vậy, ấn tượng của Thiên Âm về Sở Trường Phong có một tia dao động.

Trong mắt nàng, Sở Trường Phong vẫn là tên tiểu nhân âm hiểm, vô sỉ, hèn hạ. Bây giờ xem ra, dường như cũng có một vài điểm đáng được công nhận.

"Ha ha, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho dù Sở Trường Phong có âm hiểm xảo trá đến đâu, vẫn bị Thiên Âm sư tỷ nắm thóp."

"Thiên Âm Tiên Tử không hổ là tiên nữ trong mộng của ta, quả là có thủ đoạn."

"Lục sư huynh, ngươi đừng nổi nóng. Có Thiên Âm Tiên Tử ra tay, trong đại hội tông môn lần này, Sở Trường Phong tuyệt đối sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt."

"Đúng vậy! Sư huynh đệ chúng ta cứ xem cho kỹ, chờ Thiên Âm Tiên Tử trút giận thay chúng ta."

"Thật sự mong chờ ngày mai đại hội tông môn chính thức bắt đầu."

Chúng đệ tử nhìn hai người đi xa, nghị luận ầm ĩ, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái.

Lục Nguyên cũng âm thầm thở phào một hơi.

Có Thiên Âm ra tay, tuy không được tự mình đánh cho Sở Trường Phong một trận hả giận, nhưng dù sao cũng tốt hơn là để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp tắc.