Đám người chơi này so quỷ càng giống quỷ

Chương 52. Bảy ngày phá một cảnh, Thể Thứ Ba

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Được rồi, cho em thử xem.” Ninh Tranh lấy một chiếc thìa nhỏ múc cơm đưa cho cô bé.

Cơm chẳng có bao nhiêu.

Là do hôm qua, lúc lén giúp Tô Ngư Nương gắn lại đầu, hắn tiện tay vặt trộm một ít.

Dù sao thì lúa của người ta cũng chỉ vừa mới mọc, bông lúa chẳng có bao nhiêu, toàn là cọng rạ trơ trụi như tóc.

“Ưm ưm! Hơi nóng!”

Ninh Giao Giao ăn xong thì nhai kỹ, nghiêng đầu nói:

“Cảm giác vị hơi là lạ, bụng còn âm ấm, có một luồng khí ấm lan tỏa.”

Có tác dụng à?

Tim Ninh Tranh đập thình thịch.

Bản thân hắn có tác dụng đã là chuyện bất ngờ rồi.

Mà các Tro Tàn khác cũng ăn được linh gạo thuộc tính Âm Ảnh của mình, chuyện này thật sự quá ảo đi!

Theo thực đơn thông thường của Tro Tàn, bọn họ chỉ ăn thịt!

Giờ đột nhiên có thể ăn chay, đây hẳn phải được coi là một cột mốc vĩ đại.

Có lẽ linh căn Âm Ảnh của mình còn bí ẩn và lợi hại hơn tưởng tượng.

Đúng là không uổng công vung tiền đầu tư vào cơ duyên này.

Chỉ là các công pháp đi kèm sau này đều phải tự mình mày mò khai phá.

Trong cơn phấn khích, hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại:

“Nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng phải bước ngoặt mang tính thời đại gì sất. Dù sao thì Tro Tàn mạnh mẽ cũng không thiếu thịt ăn, có thêm một loại linh gạo, chẳng qua cũng chỉ là thêm món đổi vị mà thôi.”

Nhưng dù sao đi nữa, vẫn có thể cho Ninh Giao Giao ăn.

Coi như một niềm vui nho nhỏ.

Lúc này, với combo “ruộng thịt, linh gạo, Pháp tiền” đã đủ bộ, Ninh Tranh cảm thấy mình chỉ cần tích thêm một đợt Khí vận nữa là có thể đột phá Thể Thứ Ba!

Bởi vì bản chất của Ngũ Thể cảnh là rèn luyện thân thể.

Phải từ từ đả thông những kinh mạch linh khí chằng chịt.

Quá trình này đòi hỏi công phu mài giũa, nếu vội vàng sẽ dễ làm kinh mạch tổn thương, được không bù mất.

Giống như lái xe vậy, đi từ từ có thể dễ dàng quan sát tình hình đường sá, nhưng nếu phóng nhanh vượt ẩu thì dễ lật xe, văng ra khỏi đường cao tốc.

Nhưng Ninh Tranh thì khác.

Chỉ cần “vận may” của hắn đủ tốt, phóng bạt mạng đến mức không mở nổi mắt, nhắm mắt dí ga cũng không thể nào bay ra khỏi đường được.

“Đợi thêm ba năm ngày nữa.”

Ninh Tranh đã có tính toán trong lòng.

“Tích được khoảng 4000-5000 Khí vận là có thể bắt đầu thử đột phá Thể Thứ Ba.”

Dù đám thợ rèn cho hắn cảm giác khá ổn, thỉnh thoảng cũng có vài pha xử lý đáng kinh ngạc.

Nhưng cũng chỉ dừng ở mức “khá ổn” mà thôi.

Trong một thế giới tôn sùng vũ lực, sức mạnh không đủ thì chẳng thể giữ được cơ duyên.

Bọn họ phải bán vũ khí, kiếm tài nguyên cho Ninh Tranh. Tuy không biết sẽ gây ra chuyện gì, nhưng bản thân mạnh hơn một chút chắc chắn là tốt nhất.

Phải có một người đủ sức gánh team đứng ra.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ba ngày đã trôi qua.

Trên sơn trang, các thợ rèn vẫn làm việc theo nề nếp mỗi ngày.

Đối với 60 thợ rèn lứa đầu, 20 Pháp tiền dùng để hồi sinh và chọn chủng tộc trước đó đã tiêu sạch tiền tiết kiệm của họ.

Bây giờ đương nhiên là phải chăm chỉ cày cuốc làm nhiệm vụ.

Hơn 40 thợ rèn còn lại cũng bắt đầu dùi mài kinh sử.

Lô thứ ba này cũng chuẩn bị thi lấy bằng, còn nhóm thi trượt thì vừa làm việc vừa chuẩn bị ôn thi lại.

Về phần con Hà Yêu, quyền sở hữu cuối cùng vẫn chưa phân chia được.

Rau Hẹ Vinh quyết định thực hiện cơ chế đổi thưởng, 20 Pháp tiền là có thể đổi một con.

Còn số lượng nhiều như vậy từ đâu ra…

Đương nhiên là do Tô Ngư Nương đã nghiện câu cá. Tối nào cô nàng cũng mò về đây ngủ, cùng Ninh Giao Giao tổ chức đủ loại hoạt động.

Có bạn chơi cùng, Ninh Giao Giao vui không khép được miệng.

Ninh Tranh lười quản hai cô nàng nô đùa trong sân, chuyên tâm tu luyện.

Hoàng hôn buông xuống.

Ánh tà dương nhuộm vàng khoảng sân lát đá xanh.

“Tôi về rồi đây.”

Tô Ngư Nương đẩy cửa gỗ bước vào.

Mấy ngày nay, Tô Ngư Nương ngày nào cũng ra chợ phiên dọn hàng.

Để giải thích nguồn gốc hàng hóa, cô tự nhận là đang dẫn một đoàn thương nhân đi du lịch và buôn bán.

Vì chợ phiên mở 15 ngày, cô nói mình định ở lại đây 15 ngày rồi sẽ đi.

Còn có đi thật hay không thì để sau hẵng tính.

Dù sao thì bây giờ cô đã trở thành khách thuê trọ của căn nhà này.

Ừm.

Sống trong giếng, nghe có hơi hèn mọn.

Trong bếp, Ninh Giao Giao đang nấu thịt, ngẩng đầu lên hỏi: “Chị lại đi bán hàng về à?”

“Ừ.”

Tô Ngư Nương dựng chiếc xe đẩy vào góc tường, bất lực nói: “Khổ cái là vũ khí khó bán quá, còn linh gạo thì đúng là hot hit, cháy hàng liên tục.”

“Ở đây toàn dân làng hiền lành chất phác, vũ khí khó bán là phải rồi, ai mà đi chém giết nhau chứ.”

Ninh Giao Giao lắc đầu, “Gạo thì chắc chắn dễ bán rồi, nhớ bán cho nhà em nhiều một chút nhé.”

“Đương nhiên rồi.”

Tô Ngư Nương rất có đầu óc kinh doanh: “Chắc chắn là ưu tiên cung cấp cho các người rồi.”

Bây giờ trong tay cô có một cuốn sổ, chuyên dùng để ghi chép đơn đặt hàng, ai đặt bao nhiêu linh gạo, bao nhiêu nông cụ.

Gần đây nông cụ có vẻ cũng bão hòa, bán không chạy, chỉ có linh gạo là vẫn bán đắt như tôm tươi.

Nhưng bán được vài ngày, dân làng bắt đầu cạn tiền.

Thế là cô liền đi từng nhà tìm xem có gì để gán nợ được không!

Và rồi.

Cô đường hoàng đến nhà bà con loot đồ, lục tung mọi xó xỉnh y như thổ phỉ.

Cái cảm giác đó phải nói là phê pha.

Thậm chí, Tô Ngư Nương còn phát hiện trong tay một nhà giàu có một thanh kiếm xịn nhất làng, có kèm cả Phong Nhận Thuật.

Chỉ là nó hơi cũ nát.

Trông như đồ cổ để cả trăm năm, nhưng vẫn bị cô mua lại.

Dân làng ở đây, đúng là hiền lành thật!

Trên thực tế.

Linh gạo trên sơn trang hiện không có nhiều, phần lớn đều bán cho nhà Ninh Tranh.

Việc này khiến cho các thợ làm trâm, thợ rèn trên sơn trang bây giờ không muốn làm dân chơi hệ bet thủ Phù Ma Sư nữa, mà chỉ muốn mở Tam Hoa xong là chuyển hệ thành linh nông.

Không cần nhảy lò lửa mà vẫn có thu nhập ổn định, tỉ lệ P/P (giá/hiệu năng) cực kỳ cao.

Mà Ninh Tranh mua linh gạo của Tô Ngư Nương cũng chẳng thấy có vấn đề gì to tát.

Bọn họ bán linh gạo cũng là kiếm tiền cho Trang chủ sơn trang, cuối cùng chẳng phải tiền lại chảy về túi mình sao?

Mua lại sản phẩm của công ty nhà mình.

Có vấn đề gì à?

Chẳng có vấn đề gì hết.

Hơn nữa, bây giờ Ninh Tranh thật sự không có hứng thú với tiền bạc.

Trong tay hắn còn mấy vạn Pháp tiền, chẳng biết tiêu vào đâu cho hết.

Còn việc bọn họ vét sạch gia sản của các phụ lão, cứ mặc kệ họ, dù sao cũng là kiếm về cho mình.

Để các cụ cống hiến thêm một mẻ tài sản thì đã sao?

Dù sao giữ lại cũng chỉ để bám bụi.

Thậm chí Ninh Tranh còn cảm thấy, để các cụ ăn chút linh gạo cũng là chuyện tốt.

Bớt ốm yếu đi, tuyến phòng thủ dưới núi của họ mạnh lên thì mới bảo vệ được Chú Kiếm Sơn Trang khỏi bị xâm lược.

Điều này rất quan trọng.

Ăn cơm xong, hai cô gái lại rủ nhau đi dạo chợ đêm.

Ninh Tranh nhìn theo bóng họ rời đi, thở ra một hơi dài: “Tích lũy ba ngày, cũng đến lúc rồi.”

Con đường tiên đạo, chính là phải tranh đoạt.

Hắn tu hành khởi đầu đã muộn hơn người ta.

Vì vậy, hắn phải chấp nhận rủi ro kinh mạch tổn thương, căn cơ hủy hoại, để đánh một canh bạc lớn nữa với cuộc đời mình!

“Khí vận, max ping cho ta!”

[Khí vận giá trị -6000]

Con số tức khắc hiện lên.

Tiêu thế này, tỉ lệ P/P quá thấp.

Nhưng hiện tại, đây chỉ mới là thu nhập của bốn ngày.

Kinh mạch, trực tiếp xông phá cho ta!

Trong phòng luyện công, Pháp tiền chất đầy trên đất, khiến cả căn phòng ngập tràn mùi tiền. Hắn lại ăn hết một nồi linh thịt và linh gạo.

Rào rào!

Thượng Đan Điền, Pháp tiền tỏa ra linh khí khổng lồ, từ đỉnh Tam Hoa hội tụ vào não.

Trung Đan Điền, huyết khí từ linh thịt cuồn cuộn rót vào lồng ngực.

Hạ Đan Điền, linh gạo tích lũy trong bụng cũng phát huy tác dụng, ngũ cốc linh khí tập trung dưới rốn.

Ba nguồn linh khí, từ ba phương điên cuồng tràn vào gột rửa toàn thân, dường như tạo thành một hiệu ứng đặc biệt.

Ninh Tranh hóa thành một bản đồ kinh mạch người phát sáng lấp lánh, trên đỉnh đầu cũng dần hiện ra ba đóa hoa hư ảo tinh xảo, mọc ra những bộ rễ mới.

Rễ của Tam Hoa, chính là kinh mạch của cơ thể, dần dần đâm sâu vào cánh tay.

Rắc.

Những sợi rễ của Tam Hoa sinh trưởng, vận may tốt đến cực điểm nên không hề đâm thủng kinh mạch trong cánh tay.

Cứ thế kéo dài, trọn một canh giờ sau, những sợi rễ mảnh mai cuối cùng cũng lan đến điểm cuối của kinh mạch cánh tay, chạm tới đầu năm ngón tay.

RẮC!

Bên trong cơ thể đột nhiên vang lên một tiếng vỡ giòn tan, khí huyết sôi trào, tay mạch quán thông.

“Vận may của mình đúng là đỉnh thật.”

Ninh Tranh chậm rãi mở mắt, cảm giác đột phá thần tốc này quá đã, sức mạnh cường đại khiến hắn cảm thấy chấn động và say mê sâu sắc:

“Thể Thứ Ba, thành công.”