Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cảm nhận dòng khí nóng và máu huyết cuồn cuộn lưu chuyển trong hai cánh tay, Ninh Tranh chỉ thấy sảng khoái vô cùng.

“Đôi tay đã thành!”

Vầng huyết quang trên hai cánh tay hắn dần chìm xuống, trở lại vẻ ngoài máu thịt bình thường.

Đây là tàng huyết.

Một tu sĩ đạt chuẩn đều phải học cách che giấu khí tức.

Bởi vì Ngũ Thể cảnh có thể tu luyện không theo thứ tự.

Có người sẽ tu hai chân trước để chạy cho nhanh, dùng chân tấn công.

Có người sẽ tu hai tay trước để chiến lực mạnh hơn, cầm vũ khí giao chiến.

Bình thường thì che giấu khí huyết, đợi đến lúc combat mới bùng nổ, trong trận chiến sẽ thăm dò xem đối phương đã tu luyện những thể nào.

Thông tin chính là chìa khóa!

Chiến đấu là một nghệ thuật thăm dò vô cùng tinh tế.

Nếu tu cái đầu trước, thì có thể niệm chú thi pháp, dùng thức hải thi triển vài món thần thông vặt vãnh. Nhưng cảnh giới quá thấp, pháp thuật thì được bao nhiêu sát thương? Phun vài phát là cạn sạch mana. Chẳng lẽ lại lấy cái đầu hết mana đi húc người ta?

Vì vậy, ngoài cái đầu ra, mỗi một thể chênh lệch đều tạo ra khác biệt cực lớn. Trừ phi là yêu nghiệt đặc biệt, còn không thì cực kỳ khó vượt cấp mà gank.

Nghĩ đơn giản là hiểu ngay.

Bạn là Nhị Thể, người ta là Tam Thể. Bạn có một tay, người ta có hai tay, ông bạn là Cụt Tay Đại Hiệp à, sao mà đỡ được?

Tứ Thể, Ngũ Thể cũng tương tự.

Thêm một, hai cái chân thì tốc độ di chuyển nhanh kinh hoàng, bạn chỉ tu đôi tay đứng im chịu trận, đôi chân trần sao mà chạy lại người ta, lúc đó mới biết thế nào là sống trong sợ hãi.

Vài chiêu là bị đập chết, căn bản không có sức phản kháng!

Một tiểu cảnh giới một ngọn núi, không phải nói đùa.

Nếu Ninh Tranh không tu luyện nhanh như tên lửa thế này, thể thứ ba của hắn có lẽ sẽ là một cái chân. Một tay một chân, linh hoạt hơn, vừa nhảy được vừa đánh được.

Nhưng hiện tại hắn không có lo lắng từ bên ngoài nên cũng chẳng sao, cứ lên thẳng đôi tay trước, vừa hay có thể đứng yên tại chỗ kéo cung. Có điều cây cung này có lẽ không đủ lực nữa rồi, phải rèn lại một cây mới.

Đồng thời, hắn định tích thêm vài ngày Khí vận nữa rồi bắt đầu tu luyện đôi chân.

Phấn đấu trong vòng một tháng tu liền bốn thể, đạt tới Ngũ Thể cảnh đại viên mãn.

Đương nhiên, đây là vì hắn đã gom đủ bộ ba “ruộng thịt, linh gạo, Pháp tiền”. Đặc biệt là linh gạo thuộc tính của bản thân, cực kỳ quan trọng.

“Sướng vãi, thoải mái không thể tả…”

Hắn thở dài, “Chỉ cần một người đủ may mắn, tốc độ tu luyện có thể sánh ngang với mấy lão đại năng chuyển thế trùng tu luôn!”

Đẩy cửa ra, hắn nhìn lên bầu trời bên ngoài sân.

Đời trước không bàn, kiếp này của hắn thật sự không dễ dàng gì, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, điên cuồng trốn chui trốn nhủi để sống sót. Đến tận bây giờ mới được nếm trải cái cảm giác vui vẻ lâm li như thế này.

Nỗi u uất trong lòng hắn được quét sạch, một cảm giác ra biển rộng mặc cá vẫy vùng, anh hùng thiên hạ có ai bằng ta trỗi dậy!

Sảng khoái!

Trong thoáng chốc, hắn muốn rời khỏi sơn trang, ra ngoài tìm tu sĩ bên ngoài khô máu một trận để xem trình của mình hiện tại ra sao.

Nhưng rõ ràng đây là cảm giác tự mãn sinh ra do sức mạnh tăng vọt, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại:

“Cảnh giới của mình lên nhanh thật, nhưng lại không có pháp thuật đi kèm.”

“Có mỗi cảnh giới suông, thuộc loại yếu nhất trong cùng đẳng cấp.”

“Nhưng mà… cũng chưa chắc? Dù sao thì mình cũng không cần pháp thuật khác, chỉ cần một cái bản mệnh thần thông, chơi trò xạ thủ tầm xa, là có thể bắn cho đám cùng cảnh giới không ngóc đầu lên được rồi?”

Bắt nạt đám tán tu chắc là đủ.

Nhưng gặp phải đám tông môn lớn, rất có thể sẽ bị nhìn thấu và khắc chế.

Lỡ mình bị đánh chết, có khi còn bị chế thành thần khí phân thân từ Thiên linh căn, trồng trên ruộng thịt, biến thành bù nhìn coi ruộng, ngày ngày bị đám đệ tử đến lấy thịt làm nhục, bắt nạt.

Cơ mà, lúc đó mà tích thêm Khí vận thì… hình như cũng ổn? Lại dùng chiêu diệt đám yêu nhân ở sơn trang, ngấm ngầm nguyền rủa chúng nó nội chiến, còn mình thì trong vai con bù nhìn trên ruộng thịt, lạnh lùng quan sát cả tông môn chúng nó tự diệt, sau đó chiếm luôn cả tông môn…

“Thế là, ngoài Chú Kiếm Sơn Trang, mình lại húp trọn một môn phái mới.”

Trong một khoảnh khắc, hắn bỗng thấy hơi động lòng.

“Ra ngoài đại chiến, thắng thì thịt một thằng thiên tài của địch, thua thì diệt luôn một tông môn của địch.”

Ai bảo mình may mắn làm gì.

Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, không thể chơi mạo hiểm như thế, quân tử không đứng dưới tường đổ.

“Người bình thường không ai làm vậy, chỉ có đứa điên mới…”

Ninh Tranh chợt nghĩ ra điều gì đó, linh cảm lóe lên, suy nghĩ tuôn trào như suối:

“Ừm, sau này có thể thử xem, dù sao thì biến thành bù nhìn trên ruộng thịt của tông môn đối địch… chắc bọn họ cũng vui lắm?”

“Ném ra làm ruộng thịt, giáng một đòn tấn công cực mạnh vào kẻ địch.”

Thu lại những suy nghĩ bay tận mây xanh.

Cuối cùng, Ninh Tranh vẫn quyết định tiếp tục nâng cao cảnh giới trước đã.

Cái gì mà vượt cấp chiến đấu? Toàn là trò cười.

Phong cách của Ninh Tranh ta là cẩn trọng, vững chắc, thích nhất là ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt gà mờ, lại còn cả một thân bài tẩy, có cl mà giết được ta?!

“Hôm nay đúng là một ngày sảng khoái!”

Tâm trạng phơi phới, Ninh Tranh vươn vai một cái, bụng bắt đầu réo ùng ục.

Hắn xuống hầm cắt linh thịt, vào bếp nấu chín.

Sau khi chén sạch một chậu linh thịt đã chuẩn bị sẵn, hắn bước ra khỏi sân thì thấy Ninh Giao Giao đã đi chợ đêm về, đang kê ghế ngồi trước miệng giếng câu cá.

Câu cá nào? Dĩ nhiên là Tô Ngư Nương ở dưới rồi.

Khám phá mê cung sông ngầm bắt buộc phải có hai người, một người ở trên kéo, một người ở dưới dò đường. Nếu không có dây xích, Hà Yêu chỉ cần đớp một cái là người bị kéo đi mất tăm ngay!

Nhưng điều này cũng có nghĩa là, phạm vi khám phá chỉ bằng độ dài của dây xích. Gần đây, cô nàng đã rèn trên sơn trang một sợi xích siêu dài để câu, cố gắng đi xa hơn để dò bản đồ mê cung. Cô còn xây một pháo đài tiền tuyến bằng hàng rào trong một hang động nhỏ bên cạnh giếng để phòng thủ.

Mấy ngày nay, Tô Ngư Nương ban ngày ra chợ phiên dọn hàng, tối về thì đào đất, lặn nước, khám phá mê cung dưới lòng đất.

Còn trên núi, mọi người đang chạy đua sản xuất dòng sản phẩm mới [Đuôi Chó] gồm vũ khí và trang sức, bận rộn không ngơi tay.

“Lại câu cá à.”

Mấy ngày bế quan đột phá, Ninh Tranh cũng không lên sơn trang. Lúc này hắn đi tới, thò đầu nhìn xuống giếng.

“Dạ, chị này chăm chỉ lắm luôn á, em chưa thấy chị ấy ngủ bao giờ.” Ninh Giao Giao nói với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, mấy ngày nay cô bé đã cùng câu được hơn hai mươi con Hà Yêu rồi.

Ninh Tranh im lặng.

Đây chẳng lẽ là cái mà họ gọi là “bé cưng” cực phẩm không có khiếm khuyết sinh lý về giấc ngủ?

Lúc sống thế nào, chết rồi vẫn y chang.

Thật không ngờ có người lúc sống có thể cày game ba ngày không ngủ!

Ục một tiếng, Tô Ngư Nương bị kéo lên khỏi miệng giếng, người ướt sũng. Cô nàng tiêu sái vẩy vẩy tóc hai bím.

“Phì! Cày ba ngày ba đêm rồi, ban ngày tôi đi bán hàng, tối về bán thân bán nghệ, uốn éo mồi chài mấy anh Hà Yêu, thế quái nào vẫn chưa thấy con trùm đâu?”

Tô Ngư Nương phát hiện Ninh Tranh đang đứng ngắm trăng bên cạnh, liền ngọt ngào nói: “Anh ơi, anh nói xem là tại sao thế?”

Ninh Tranh thầm nghĩ người này đúng là được đằng chân lân đằng đầu, gọi “anh” ngọt xớt.

Hắn lắc đầu, “Tôi cũng không rõ lắm, theo lý thì một bầy quái vật chắc chắn sẽ sinh ra một thủ lĩnh, sở hữu trí tuệ vượt trội hơn các cá thể bình thường.”

“Đúng vậy, chuyện kỳ quái không chỉ có thế.”

Tô Ngư Nương ngẫm nghĩ, “Theo môi trường sinh thái dưới nước, em chỉ thấy mỗi loài Hà Yêu, không hề có thiên địch nào lớn hơn. Là loài cá ăn tạp, đáng lẽ chúng phải sinh sôi nảy nở đến mức tràn lan rồi chứ.”

Quạ còn có mấy vạn con, mà số lượng Hà Yêu lại ít đến lạ.

Tô Ngư Nương cười cười, “Em hỏi chút, gần đây có lối ra nào khác không, có ai khác cũng đang câu cá không ạ?”

Ninh Tranh lắc đầu, “Thôn chúng tôi thì không, các thôn khác thì tôi chịu.”

“Các thôn khác cũng không có.”

Tô Ngư Nương cho biết mình đã đi hỏi dò rồi, xung quanh đây căn bản không có miệng giếng, mà những nơi có giếng thì đều bị lấp lại vì một lý do nào đó không rõ.

Ninh Tranh vốn không để ý mấy chi tiết này, giờ nghe phân tích về Hà Yêu cũng nhíu mày.

Đúng là có chút kỳ quái.

Chẳng lẽ ở vòng ngoài của cụm làng này, vẫn còn có người ở, cũng đang câu cá ăn thịt?

Nhưng cũng không đúng!

Ninh Tranh biết rõ sự hung tàn của đám yêu nhân hơn bất cứ ai.

Với cái nết bá đạo của chúng, làm sao có thể để cho mình có hàng xóm?

Ninh Tranh đã tận mắt chứng kiến.

Đoàn thương nhân đi ngang qua đều bị bắt về đập sắt.

Mấy con yêu thú chó sói lỡ bén mảng đến vùng núi này đều bị vả cho hai phát, rồi bị túm chân sau lôi về làm thịt.

Xung quanh đây chắc chắn không có người.

Ngay cả Bình Xương Thành kế bên, dù có không ít gia tộc lớn đóng quân, cũng phải kiêng dè đám ma tu ở sơn trang ngoài thành này. Mỗi lần cho thương đội của gia tộc qua cổng dịch chuyển đến giao dịch đều nơm nớp lo sợ.

Ý thức lãnh thổ của đám yêu nhân cực kỳ mạnh.

Dùng từ “cấm địa” để miêu tả khu vực này là chuẩn nhất.

“Lạ thật, quest ẩn à? Sự kiện kỳ lạ về Hà Yêu, quả nhiên lần này không tầm thường, mình phải đi khám phá thêm mới được.”

Tô Ngư Nương lại nhảy xuống nước.

“Tiếc là xích ngắn quá, không đi xa được, nếu không em cảm thấy có thể tìm thấy các miệng giếng khác! Em nghĩ chắc chắn có thứ gì đó đang ăn thịt Hà Yêu.”

Thấy cô nàng nhảy xuống, tim Ninh Tranh bỗng đập thịch một cái.

Trước mắt hắn, một chuỗi số nhảy lên hạ xuống liên tục.

Khí vận hôm nay:

500,

0,

1000,

Khí vận cứ nhảy loạn xạ giữa ba con số này.

“Đây là đại hung… đi kèm đại cát?”

“Chọn đúng, là đại cơ duyên, trực tiếp cộng vĩnh viễn 500 Khí vận? Chọn sai, là tuyệt cảnh?”

Hắn im lặng, tim đập thình thịch.

Nếu cơ duyên này vào tay, chẳng phải sau này mỗi ngày mình lại chi thêm 500, là sẽ có tới 1000 Khí vận mỗi ngày sao?

Con mắt hắn co rút dữ dội.

Dòng sông ngầm này, kết nối với cơ duyên khủng bố cỡ nào vậy?

“Nhưng nếu toang, đó sẽ là quả báo siêu to khổng lồ.” Hắn vội bảo Ninh Giao Giao kéo Tô Ngư Nương lên, không cho cô nàng xuống nữa, bên dưới chắc chắn có đại kinh khủng.

Mình phải lên kế hoạch dài hạn đã.

Nhưng khi Tô Ngư Nương vừa được kéo lên, Khí vận vẫn tiếp tục dao động, và còn đang giảm dần.

500

499

Ninh Tranh lại nhíu chặt mày.

Mình để Tô Ngư Nương đi, có thể là đại cát hoặc đại hung.

Còn nếu mặc kệ, thì chắc chắn là đại hung sắp ập tới?

Chẳng lẽ, thật sự là do mình sống lỗi quá?

Đầu tiên là bắt Ninh Giao Giao múa cột, sau lại để Tô Ngư Nương bán rẻ nhan sắc, hai cô yêu tinh cứ đi câu dẫn trai nhà lành, tên trùm Hà Yêu kia, cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi?

“Nguồn cơn của hung cát này, thật sự là con trùm của thảm họa Hà Yêu sao?”

Hắn cảm thấy, lần này rõ ràng có chút khác biệt so với bầy quạ.

Màn đêm buông xuống.

Một tòa nhà treo đầy lồng đèn đỏ rực.

Phòng ốc bằng giấy, bàn ghế bằng giấy, sàn nhà cũng bằng giấy, dường như không phải là nơi dành cho người sống. Nhưng loại giấy này có vẻ rất đặc biệt và bền chắc, cực kỳ khó hư hại.

Bên cạnh, từng tốp thị nữ xinh đẹp đi lại.

“Tết nhất đến nơi rồi, phải treo mấy cái đèn lồng sặc sỡ thế này cho nó có không khí chứ.”

Trong sân của ngôi nhà giấy, một gã đàn ông cao lớn, mặt mũi hung tợn trong bộ áo đen đang ngồi câu cá bên miệng giếng.

Bên cạnh là một khoảnh ruộng thịt tươi sống, trên đó cắm một con bù nhìn.

Con mắt của bù nhìn đảo liên tục, toát ra nỗi sợ hãi tột cùng.

“Đừng vội, để ta câu thêm vài tộc nhân đến làm bạn với ngươi.”

Gã đạo sĩ cười khà khà, gãi mái tóc đỏ bù xù, lẩm bẩm: “Cơ mà, lạ thật, dạo này Hà Yêu trong giếng ít đi hẳn.”

“Lão gia.” Mấy tên đồng tử bên cạnh đang cẩn thận xẻo thịt.

Con bù nhìn trên ruộng thịt co giật dữ dội khi bị xẻo thịt, trông cực kỳ quái dị. Nhưng gã đàn ông lại vô cùng khoái trá trước sự đau đớn của nó, cảm thấy như vậy ăn cơm mới ngon.

Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Chú Kiếm Sơn Trang bị sương mù dày đặc bao phủ ở đằng xa, thở dài:

“Mấy thằng nhóc trời đánh kia, hôm nay đã là Tết rồi, sao còn chưa đến tế tổ? Muốn chết cả lũ à.”

Chương trước