Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Có phải nơi mà hôm qua mình đào phải cũng là khu kiến trúc cổ. Là lầu hai của kiến trúc cổ. Cho nên rất nhanh có được chuyên mộc để xây nhà. Còn có đồ dùng trong lầu hai."

"Một khi đổi cái địa phương khác. Nếu mà lệch ra khỏi lầu hai. Cho nên mình đào xuống sâu hơn nữa cũng đi ra khỏi tòa nhà rồi, đào mãi cũng không có cái gì?"

Lạc Phong đứng bên mép hố, chậm rãi tổng kết cả buổi sáng. Hắn nghĩ nếu bây giờ có một cái mắt nhìn xuyên tường, chỉ cần liếc qua là thấy toàn bộ mặt bằng dưới đất, thì đã đỡ phí sức biết bao. Kiến trúc cổ có lầu hai, chứng tỏ chủ nhà giàu có, nền nhà lầu một có thể nằm thấp hơn mặt hồ bảy hoặc tám mét. Nếu lầu các cao hơn thì còn sâu hơn nữa. Vậy nên buổi sáng cuốc thẳng xuống mà cứ hụt là phải.

"Không phải vị trí không đúng. Là tư thế không đúng."

Hắn nói nhỏ, tự bật cười vì chính chữ tư thế của mình. Lần này quay lại, hắn quyết định cắt ngang theo phương nghiêng, quét hết tầng lầu hai cho bằng sạch rồi hãy tính.

"Đào bảo sắp bắt đầu rồi."

"Hắn vác cuốc xuống kìa."

"Lão Lạc, buổi chiều vui vẻ nhé. Lần này có khi vẫn tay không trở lên chứ."

"Ha ha, đừng nhụt chí. Buổi sáng đen, buổi chiều có thể đỏ."

"Buổi sáng chỉ là đùa thôi. Ngươi đừng nản. Không có ngươi tụi ta sống sao nổi."

Nhìn màn hình chi chít icon, Lạc Phong thấy ấm lòng. Hắn giơ cuốc, hít dài một hơi.

"Mọi người đừng lo. Ta đã tìm đúng đường rồi. Buổi chiều đổi tư thế, đổi cách tiếp cận, đào lại từ đầu."

"Phốc thử, đổi tư thế kìa."

"Chủ kênh cố lên. Được rồi đó."

Lạc Phong không bỏ cái hố cũ. Hắn lựa mép bên phải, lấy cuốc chặt nghiêng thành đường dốc, như mở một hành lang dưới đất. Lý thuyết rất đơn giản. Lầu hai phủ trùm toàn bộ mặt bằng tòa nhà. Cứ bám theo hướng hôm qua đã chạm chuyên mộc thì kiểu gì cũng cạ vào gian phòng khác.

"Ngọa tào, đúng là đổi tư thế thật."

"Đào nghiêng hả. Không tiếp tục bổ dọc à."

"Chuẩn bài. Đường cũ không thông thì đi đường vòng. Nước cạn thì lên bờ. Cửa chính không vào được thì kiếm cửa ngách."

"Ngưu bức. Nhưng ta có cảm giác lầu trên đang nói chuyện gì đó mờ ám."

"Ta thì nghe không hiểu hắn ẩn dụ cái chi luôn."

". . ."

Mặc kệ phòng chat dí dỏm, Lạc Phong gồng vai, cuốc đều tay. Mùi bùn nóng hăng hắc bốc lên, tiếng cuốc nện chan chát hòa cùng tiếng gió thổi mặt hồ.

Loảng xoảng bang.
Loảng xoảng bang.

Ba mươi phút trôi đi. Rồi bốn mươi. Rồi tròn một giờ. Hành lang đất đã dài thêm cả chục mét, sâu xuống cỡ hai mét rưỡi so với bờ. Mồ hôi hắn rơi như tắm. Nắm cuốc mỏi nhừ, bắp tay rang nóng. Vậy mà lầu hai vẫn chưa đụng.

"Đúng là đại công trình." Hắn nghiến răng. "Uống bình tăng lực đã."

Hắn móc chai nước đặc chế hệ thống thưởng từ trong balo, ngửa cổ nốc một hơi. Ấm nóng như lửa chảy xuống dạ dày, rồi lan ra tứ chi. Chỉ mấy nhịp thở, nhịp tim ổn lại, sức kéo trở về một nửa.

"Tiếp tục."

Khán giả nhìn hắn lau mồ hôi mà vẫn cuốc bạt mạng, ai nấy cũng sốt ruột.

"Ngọa tào, anh đào thế là điên rồi. Nghỉ tí đi."

"Coi chừng đột tử đó nha."

"Thể lực vậy mà không đi bốc vác thì phí của trời."

"Đúng là thợ đào đất chuyên nghiệp."

Lời khuyên chưa dứt thì nền livestream bỗng lóe sáng. Một vệt ánh bạc quét ngang màn hình, nhạc hiệu đổ dồn. Biểu tượng đôi cánh trắng rơi xuống ngay giữa khung chat.

Một món quà khổng lồ hiện ra: Thiên sứ hàng lâm.

Tên người tặng lấp lánh ngay bên dưới: Hạ Mạt Tô Yên Vũ. Và chỉ một hàng chữ ngắn: "Cố lên."

"Ngọa tào, cái gì vậy."

"Thiên sứ hàng lâm kìa. 8.8 vạn tệ."

"Thổ hào nào đây."

"Thoạt nhìn là nữ. Phú bà hả. Ta có sáu múi nè, tui biết đánh trứng tay 200 nhịp một phút. Tui còn hai sở trường, một là đầu lưỡi dài, hai là…"

Cả chat lao nhao trêu ghẹo, nhưng tài khoản Hạ Mạt Tô Yên Vũ im lìm như một vì sao. Không icon, không thêm một chữ.

Lạc Phong ngẩng lên nhìn vệt sáng tan dần, khóe miệng nhếch nhẹ. "Đa tạ thiên sứ. Vậy thì để ta đào nghiêm túc hơn."

Hắn đổi góc đứng, hạ thân thấp, đưa cuốc về phía trước như người khai thác mỏ. Nhát cuốc thứ ba chạm vào thứ gì đó khác lạ. Không cứng như đá. Không mềm như bùn. Mà cũng không đàn hồi như gỗ tươi.

"Đinh." Một tiếng giòn khô, vang lên thật trong.

"Có hàng."

Hắn dừng lại, chui sát vào đầu hố, lấy bàn tay gạt bùn sang bên, rót can nước rửa bề mặt. Lớp đất tan, lộ ra một mảng phẳng, màu nâu đỏ sậm như máu đông. Kề bên là một đường gờ mịn như bị dao bào.

"Mặt ván. Không, mặt cửa."

Phòng chat đồng thanh:

"Cửa à, là cửa hả."

"Ngọa tào, cửa lầu hai sao."

"Có khi đụng hành lang trong nhà."

"Đập đi anh ơi."

"Khoan khoan, đừng đập. Mở khéo, bên trong có đồ dễ vỡ đó."

Lạc Phong nhíu mày. Hắn gõ nhẹ quanh mép gờ. Tiếng vang rỗng ruột. Hắn lần theo mép ván sang trái, lại sang phải, rồi xuống dưới. Mỗi cú gõ như gõ vào trống rỗng, chứng tỏ phía sau là khoảng không, chứ không phải vùi kín đất.

"Không phá. Mình mở."

Hắn lấy dao thép bản mỏng, nạy từ mép dưới cùng. Răng rắc, đất khô vỡ ra như bánh tráng. Một khe nhỏ xuất hiện. Hơi lạnh, khô và cũ từ trong khe phụt ra, mang theo mùi gỗ mốc rất nhẹ. Hắn nín thở, đưa mắt sát vào nhìn. Bên kia là bóng tối đặc quánh, nhưng có phản sáng của một vật gì đó bóng láng.

"Có gương hay là đồ sơn mài."

"Đừng rụng tay. Từ từ."

Hắn cắm hai cái nêm gỗ, nới khe thêm chút nữa. Bên dưới cánh cửa dạt ra, để lộ cạnh trên của một cái khung. Vân gỗ chạy lượn như sóng. Trên khung có hoa văn mây cuộn. Hắn khựng một nhịp. Lớp sơn đen trên mặt khung mịn như mặt hồ, dưới ánh nắng ngả chiều thoáng lóe lên một ánh tím rất nhẹ.

"Sơn ta phủ mài. Có thể là tủ sơn mài."

Phòng chat nổ tung:

"Ui trời, đồ mài sơn thời Minh không đùa được đâu."

"Đúng đúng, đồ sơn khảm vỏ trai đấy, bữa qua anh có nói giường khảm trai."

"Khoan phán sớm, mở ra đã."

Lạc Phong đứng hẳn vào trong rãnh, bấu hai tay vào mép cửa, hít sâu, kéo. Cánh cửa bị bùn dính méo mó, vẫn cứng đầu. Hắn lùi nửa bước, giật mạnh. Cánh cửa bung ra nửa gang tay, rồi kẹt.

Hắn lấy thanh sắt, chọc bùn, hất ra từng nắm. Rồi lại kéo. Lần này cửa mở thêm một khoảng đủ để chui nửa người. Hắn quàng đèn pin vào trán, lách vai trườn vào.

Ánh đèn quét qua một góc phòng kín bó. Tường gỗ ghép mộng. Sàn là những ván dày, rải bụi mịn như tro. Ngay trước mặt hắn là một cái tủ thấp bằng gối, sơn đen, mặt khảm trai vẽ cảnh tùng hạc. Mảnh trai xanh trắng lóe như nước sáng sao.

"Thấy rồi." Hắn nuốt nước bọt.

Phòng chat ồ lên:

"Tùng hạc khảm trai kìa."

"Ngất mất, đúng là gian phòng lầu hai."

"Dịu tay, kẻo gãy vỏ trai."

Lạc Phong cúi xuống, rọi đèn qua mặt tủ. Viền khảm trai còn nguyên vẹn tám phần, vài chỗ long mép nhưng không mất mảng lớn. Hắn tìm tay nắm, thử kéo. Ngăn tủ kẹt cứng. Hắn thay bằng kỹ thuật cổ điển: dùng thìa gỗ gõ nhè nhẹ vào hai bên thành để làm rung, rồi kéo lần nữa.

Cạch. Ngăn tủ trượt ra một tấc. Bên trong tủ tối om, nhưng mùi hương gỗ già cộng hương sơn xưa thoang thoảng.

Hắn rọi đèn vào.

Một cuộn giấy ống bọc vải lụa vàng. Một hộp nhỏ bằng gỗ màu tím thẫm. Một dải vòng hạt gỗ đen bóng, dây nối đã mục.

"Ống cuốn thư. Hộp gỗ tử đàn. Vòng tràng hạt hoặc là hạt bồ đề nhuộm sơn."

"Đừng vội. Lấy từng món."

Hắn luồn tay, kê khăn dưới đáy để đỡ va đập, nâng cuộn giấy ra trước. Lụa vàng đã ố, nhưng vẫn mềm. Hắn đặt lên khay gỗ đã chuẩn bị, rồi mới với hộp nhỏ. Hộp nặng tay. Bề mặt hơi dính bùn, nhưng góc cạnh sắc sảo. Hắn rút ra, đặt cạnh cuộn lụa. Cuối cùng, hắn nâng chuỗi hạt, để vào khay riêng.

"Ra ngoài đã. Mở ở ngoài cho an toàn."

Hắn lùi khỏi khe cửa, bạn quay phim phụ cầm máy lia theo. Ánh nắng chiều tạt vào làm cuộn lụa như sáng lên.

"Chủ kênh, tim ta sắp rơi ra ngoài rồi."

"Mở cái hộp trước đi."

"Không không, mở cuộn thư trước."

"Vòng hạt, ta đoán là gỗ trầm. Mở vòng, hít đi."

Lạc Phong cười. "Theo trình tự, mở hộp trước. Có khóa không. Không có. Từ từ."

Hắn đặt hộp lên đùi, dùng móng tay tách nắp. Nắp bật ra, một mùi thơm thoang thoảng như nắng phơi áo bông bay ra, rất sạch và rất cổ. Trong hộp có một túi vải nhỏ, thêu chữ Phúc bằng chỉ bạc. Hắn mở túi. Những đồng bạc nén bé xíu rơi vào lòng tay, sáng nhạt như trăng. Bên cạnh bạc là một miếng ấn nhỏ bằng đồng xanh, khắc mặt Long Phượng giao vân.

Phòng chat vỡ tung:

"Bạc bánh tiêu mini kìa."

"Ấn đồng nhỏ, coi chừng là ấn thư phòng."

"Định giá đi anh ơi."

Lạc Phong đưa bạc lên đèn soi, rồi khẽ gật. "Bạc vụn nhưng rất sạch, có lẽ bạc thư phòng dành cho gia chủ cân đong đồ quý. Cái ấn này... để lát nữa."

Hắn đặt hộp sang bên, tiếp lấy cuộn lụa. Hắn lần theo mép, tìm chỗ buộc. Dây buộc mục, chỉ cần chạm là tự tuột. Hắn trải cuộn lụa ra chậm rãi. Chữ hiện ra ngay, mực đen còn bóng, nét bút khoáng đạt mà không phô. Một dấu ấn son mờ ở góc trái, hình như có hai chữ nhưng đã nhòe.

"Thư pháp." Lạc Phong nói khẽ. "Bút ý như lưu vân. Nếu là hàng Minh trung kỳ, giá trị sẽ không thấp."

"Ngọa tào, có khi là danh gia."

"Đừng vội gán tên, mà nhìn bố cục trước."

Hắn chụp nhanh vài tấm, rồi cuộn lại cẩn thận. Cuối cùng là chuỗi hạt. Hắn đưa lên mũi, nhắm mắt hít rất nhẹ. Một làn hương trầm mỏng như sợi khói, ẩn rồi hiện, không gắt như tinh dầu mà âm ấm, như mùi gỗ nằm ngủ trong tủ cả trăm năm.

"Khả năng là hạt trầm hoặc tử đàn già. Dây mục, hạt còn nguyên."

Phòng chat trầm xuống một nhịp, rồi bùng lên:

"Thiên sứ tặng quà linh thiệt. Vừa khen thưởng là có cửa phòng."

"Hạ Mạt Tô Yên Vũ, cô là ai vậy. Phú bà ơi trả lời đi."

"Tui cầu xin một cái icon."

Tài khoản ấy vẫn im. Nhưng ngay lúc đó, một dòng chữ rất ngắn bật ra, không thêm icon: "Đừng phá nhiều. Chọn mở những gian có cửa. Gian không cửa hãy đánh dấu, đừng chọc thủng tường."

Rồi tài khoản tắt luôn chat.

Lạc Phong liếc thấy câu nhắn, nhướng mày. "Đa tạ nhắc nhở. Ta cũng nghĩ vậy. Bên trong có thể là cả quần thể. Ta sẽ mở theo cửa, không phá bừa."

Hắn ngẩng đầu, nhìn sâu vào hố đất vừa mở. Sau cánh cửa đầu tiên còn tối om là cả một căn phòng chìm ngủ, có thể nối sang hành lang, có thể nối thêm buồng trong. Mỗi gian có thể cất một câu chuyện. Mỗi ngăn tủ có thể giấu một bí mật.

"Tiếp tục. Hôm nay còn ánh nắng. Ta mở thêm một gian nữa cho mọi người xem. Thiên sứ đã hạ xuống thì ta không dám phụ lòng."

"Vô tiếp đi anh ơi."

"Nhẹ tay. Chậm mà chắc."

"Phú bà ơi còn đó không. Cho cái trái tim lấy động lực."

Lạc Phong siết chặt cuốc, quay lại khe cửa, bồi thêm hai nêm gỗ, mở rộng lối đi. Hắn rọi đèn vào phía trái. Một đường nền gỗ chạy song song, kết thúc ở một tấm vách mỏng. Trên vách còn treo lủng lẳng một vật tròn.

Hắn đưa đèn sát hơn. Một chiếc gương đồng. Mặt gương phủ bụi, lưng gương chạm văn hoa cúc, ở giữa có núm gù buộc dây. Hắn mỉm cười.

"Đúng là gian buồng. Có gương là có người."

Phòng chat rần rần:

"Gương đồng. Ui da."

"Chuẩn bài rồi. Mở gương là gặp mỹ nhân ở ẩn."

"Đào đi. Ta không chịu nổi nữa."

"Được." Lạc Phong thở ra một hơi thật dài. "Hôm nay đúng là ngày đẹp. Chúng ta sẽ mở gian này. Và giữ nguyên tường. Mọi người sẵn sàng chưa."

Đèn pin xiên một vệt sáng. Bùn khô vỡ lách tách. Không khí như đặc lại một nhịp. Rồi chiếc gương đồng lắc nhẹ, phát ra một tiếng leng keng rất khẽ, như tiếng chào mừng từ một thế kỷ khác vừa quay về.