Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Tuyết rơi!”
Sáng sớm, Ngô Đào đẩy cửa ra liền thấy bông tuyết trên bầu trời bay lả tả xuống, trời đất một mảnh trắng toát.
Trên đường phố, tuyết đọng mềm mại đã ngập đến đầu gối.
Hắn đưa tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, bầu trời trong vắt không có mặt trời, chỉ có bông tuyết như lông ngỗng tiêu sái rơi xuống, khi rơi vào trên tay của hắnbị nhiệt độ trên tay hắn trong nháy mắt hòa tan.
Lúc Hắn vừa xuyên qua vẫn còn là giữa hè, chớp mắt một cái, bất giác cũng đã trời đông giá rét.
Đối với đủ loại kiếp trước, tựa như muốn nhớ lại cũng chỉ còn một ít mơ hồ.
Có gương mặt đám lão sư tựa như cũng ở trong hồi ức mơ hồ chỉ nhớ rõ vài động tác mà thôi.
Sau khi tu luyện Thối Thể Thuật, khí huyết của hắn cường đại, tuy có gió lạnh thấu xương phất qua, nhưng hắn vẫn cảm giác không thấy rét lạnh.
Nhìn tuyết đầy trời này, hắn bỗng nhiên nổi lên tâm chơi, lại nói, kiếp trước cộng kiếp này hơn năm mươi năm, hắn còn là lần thứ hai nhìn thấy tuyết. Kiếp trước hắn sinh trưởng thành thị, chỉ một lần có hai ngày Tết có một trận tuyết qua, sau đó cũng không thấy tuyết nữa.
Cho nên nhìn thấy tuyết, lòng Ngô Đào đang yên lặng không khỏi sinh động.
Hắn chạy trên mặt tuyết, vò tuyết thành một cục nện ở trên cửa, nhìn viên tuyết vỡ ra, lại dứt khoát ở cửa ra vào chất thành hai người tuyết, rất có ý vị tả hữu hộ pháp.
Nhưng, đợi sau khi nhiệt tình của hắn tiêu tan, nghiêm túc nhìn kĩ hai người tuyết này, hắn lại cảm thấy hai người tuyết này quá mức chói mắt, không phù hợp tác phong làm việc điệu thấp của hắn, nghĩ nghĩ liền dùng một Hỏa Cầu Thuật hòa tan người tuyết đi.
Sau đó, hắn giẫm từng bước qua tuyết đọng, đi tới phường thị.
Trên thân Ngô Đào mang một bao quần áo, đại thương ba mũi cũng không phải là lưu ở trong nhà, mà là vì để tránh cho làm người khác chú ý, đặt ở bên trong Trữ Vật Phù dùng một lần duy nhất.
Trữ Vật Phù dùng một lần duy nhất, một khối Linh thạch hạ phẩm năm tấm.
Sau khi lấy ra vật phẩm bên trong, không gian bên trong sẽ sụp đổ, không ổn định được so với các loại pháp khí không gian Túi trữ vật, nhưng thắng ở tiện nghi.
Còn Túi trữ vật, Ngô Đào bây giờ còn đang để dành Linh thạch, thứ kia hẳn phải là chuyện rất lâu nữa .
Đi tới phường thị, đầu tiên là cần đi tới cơ quan cho thuê của phường thị để thuê quầy hàng, kể từ sau khi có chứng từ Luyện khí sư, Ngô Đào phát hiện, những nhân viên công tác trong cơ quan này dường như trở nên lễ phép hơn một chút.
Tu tiên tứ nghệ, quả thật nổi tiếng.
Đi tới gian hàng thuê trong Khu Ất, Ngô Đào dựng sạp hàng lên, tổng cộng tầm mười kiện Pháp bào. Phần lớn là Pháp bào Tiểu Linh Quang Tráo, còn Pháp bào tăng tốc chỉ là dùng phế liệu còn lại luyện chế mà thành.
Ba tháng qua vẫn luôn luyện chế Pháp bào Tiểu Linh Quang Tráo, sớm đã thành thạo, sẽ không bao giờ thất bại nữa.
Đương nhiên, cũng có nguyên do thực lực tổng hợp tăng lên làm tốc độ luyện chế tăng lên, tốc độ khôi phục trạng thái cũng giảm mạnh.
Bây giờ một tháng hắn ra quầy một lần, Pháp bào Tiểu Linh Quang Tráo ở trong tán tu độ hot rất lớn, đến thời điểm ngừng kinh doanh về cơ bản đều có thể bán hết.
Chào hỏi một tiếng với các chủ quán xung quanh, Ngô Đào ngồi ở bên cạnh một cái bàn nhỏ tự chế chờ tán tu tới.
Ước chừng sau mười mấy phút đã có tán tu tới hỏi giá.
Ngô Đào vội vàng nhiệt tình chào mời, nói:
“Đạo hữu, Pháp bào tăng tốc Nhất giai nhị cấp và Pháp bào Tiểu Linh Quang Tráo Nhất giai tam cấp đều là vật thiết yếu nha, không biết đạo hữu muốn loại nào?”
“Pháp bào Tiểu Linh Quang Tráo bao nhiêu Linh thạch?”
“Bốn mươi hai!”
“Bốn mươi hai, có chút đắt!”
Lúc này Ngô Đào liền lập tức lấy chứng từ Luyện khí sư ra, cho tán tu nhìn, nói:
“Đạo hữu mời xem, đây là chứng từ Ngũ Tuyền Sơn Luyện Khí Đường chứng nhận, nếu không có chứng từ Luyện khí sư hẳn là đạo hữu dùng cũng không yên tâm đi.”
“Tuy nói đắt một chút, nhưng ở mua chỗ này của ta còn có một chỗ tốt khác, nếu trong một tháng mà bị hỏng thì ngươi đưa tới đây, ta sửa chữa tốt giúp ngươi.”
Bằng vào kế sách một tháng bảo hành sữa chữa, bốn mươi hai khối Linh thạch hạ phẩm, phần lớn tán tu đều nguyện ý mua, thậm chí còn cảm thấy kiếm lời, vị tán tu này cũng không ngoại lệ.
Thời gian một buổi sáng, Ngô Đào đã bán ra một nửa Pháp bào, Linh thạch tới rầm rầm, nhìn chủ quán hai bên hâm mộ, nhưng hâm mộ thì hâm mộ, con đường tu tiên tứ nghệ, không phải muốn là được.
Bằng không thì, Luyện khí sư Luyện Đan Sư Chế Phù Sư Trận Pháp Sư cũng sẽ không được người săn đón như vậy.
Đến buổi chiều, có một vị khách quen tới cửa.
“Lý đạo hữu.”
Ngô Đào chào hỏi với vị tán tu cao lớn này.
Lý Nguyên Phong lấy ra Pháp bào Tiểu Linh Quang Tráo, nói:
“Lý khí sư, giúp ta sửa Pháp bào này một chút, bị yêu thú đụng một cái, cấm chế kích thích bên trong dường như không ăn khớp nữa.”
Ngô Đào đã hiểu, chính là do khởi động chậm.
Hắn tiếp nhận Pháp bào, cười nói:
“Lý đạo hữu yên tâm, cho ta hai ngày thời gian ta nhất định sẽ sửa chữa tốt giúp ngươi. Lại nói, Lý đạo hữu, ngươi có thể ít ra ngoài mấy chuyến đi, Tiên đạo quý sinh, kiếm ít Linh thạch hơn cũng tốt.”
Lý Nguyên Phong là một vị mạo hiểm giả, thường xuyên ra khỏi thành săn giết yêu thú, nghe vậy cười khổ nói:
“Lý khí sư, lời ngươi nói ta tất nhiên là hiểu rõ, nhưng không có cách nào, chúng ta không có những thiên phú khác, chỉ có thể săn giết yêu thú kiếm Linh thạch, ngươi cũng biết, nhi tử kia của ta được ông trời không dễ dàng chiếu cố có thiên phú vẽ phù, ta chả lẽ không cung cấp cho nó vẽ phù?”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, may mắn mà có Pháp bào của Lý khí sư, bằng không thì cái mạng này của ta, hơn phân nửa là phải để ở dã ngoại .”
Ngô Đào an ủi:
“Tu tiên tứ nghệ cũng là dùng tài nguyên tích tụ ra được, nhưng một khi đi được, trước đắng sau ngọt, chờ sau này con của ngươi trở thành Chế Phù Sư, ngươi có thể hưởng thụ rồi.”
“Ta ngóng trông một ngày này đây.”
Lý Nguyên Phong hàn huyên một hồi, nói sẽ giới thiệu khách hàng cho Ngô Đào, Ngô Đào liên tục cảm tạ, sau đó rời đi.
Rất nhanh thì đến thời gian ngừng kinh doanh, Ngô Đào chỉ còn lại một kiện Pháp bào tăng tốc chưa bán được, những Pháp bào khác đều đã bán đi .
Tổng cộng thu vào 656 khối Linh thạch hạ phẩm, nếu không có chứng từ Luyện khí sư, cần nộp thuế sáu mươi lăm khối Linh thạch hạ phẩm, bây giờ có chứng từ, có miễn thể giảm hai thành, chỉ cần giao 52 khối Linh thạch hạ phẩm là được.
Ngô Đào cũng coi như là người có thu nhập một tháng sáu khối Linh thạch trung phẩm.
Nhìn rất giàu có.
Nhưng tính toán ra, tắm thuốc cần ba khối Linh thạch trung phẩm, Ngưng Khí Đan một khối Linh thạch trung phẩm, vốn luyện chế cũng cần một khối Linh thạch trung phẩm, cứ tính toán như thế, hắn chỉ còn lại hơn một khối Linh thạch trung phẩm.
Trừ đi các loại tiền thuê nhà, ăn uống, Linh bản luyện tập cấm chế, hắn một tháng cũng chỉ có thể để dành hơn 50 khối Linh thạch hạ phẩm.
Nếu muốn mua Túi trữ vật, gánh nặng đường xa a.
Tính toán như vậy, Ngô Đào rời đi phường thị, chuẩn bị về nhà, mỗi lần trở về, hắn đều đặc biệt cẩn thận, đi thêm mấy cái ngõ nhỏ, mãi cho đến lúc không có người, hắn mới có thể đi vòng về Phố Tín Minh.
Nhưng lần này, sau lưng vẫn luôn có một tiếng bước chân không ngừng.
Lông mày Ngô Đào nhíu một cái, hắn dường như bị để mắt tới.
Hắn vẫn luôn làm việc điệu thấp, chưa từng kết thù kết oán với người khác, không thù không oán, sao lại bị để mắt tới?
“Đạo hữu xin dừng bước!”
Trong lòng Ngô Đào một lộp bộp, nghe âm thanh không có ý tốt sau lưng kia, hắn biết đối phương sở dĩ gọi hắn lại lúc này, chính là nhân đây là ngõ nhỏ yên tĩnh, cho dù giết hắn cũng sẽ không có người nào biết được.
“Đạo hữu, thỉnh xoay người lại, đừng ép ta ra tay.”
Người kia lại lần nữa uy hiếp nói.
Ngô Đào chậm rãi quay người nhìn đối phương, đối phương thân mặc áo xám, đầu không cao, thấy hắn quay người, tán tu áo xám nói:
“Đạo hữu, đừng sợ, ta là cầu tài, cũng không muốn mệnh của ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn dâng Linh thạch ra, ta có thể thả ngươi đi.”
Cuối cùng, gã lại nói:
“Đạo hữu cũng đừng đùa nghịch hoa chiêu gì, ta đã chú ý ngươi rất nhiều ngày , đạo hữu là một Luyện khí sư a, chỉ có thể luyện chế Pháp bào Tiểu Linh Quang Tráo và Pháp bào tăng tốc, đừng nghĩ chạy trốn hoặc phản kháng, ta có Thần Hành Phù, ngươi không chạy thoát được.”
“Hơn nữa, ngươi là một tán tu, lấy tuổi này của ngươi, chỉ nghiên cứu Luyện Khí đã đủ ngươi bận rộn, có thể thấy được không có thời gian luyện tập pháp thuật chiến đấu. Cho nên, thỉnh đạo hữu dâng Linh thạch ra a.”
Thần sắc tán tu áo xám một bộ nắm chắc.
Trên mặt Ngô Đào lộ ra vẻ hối tiếc, vậy mà đều bị gã nói trúng, hắn vội vàng kéo căng cầu sinh, nói:
“Đạo hữu nói lời giữ lời? Chỉ lấy Linh thạch không lấy tính mạng của ta?”
“Đương nhiên!”
Tán tu áo xám dự định nuôi Ngô Đào, thỉnh thoảng sẽ đến ăn cướp một lần.
“Tốt a! Linh thạch, ta cho ngươi!”
Ngô Đào gỡ túi Linh thạch xuống, ném một cái qua tán tu áo xám, trên mặt tán tu áo xám lộ ra nụ cười hài lòng, gã giơ tay muốn tiếp lấy túi Linh thạch...
Đúng lúc này, Ngô Đào kích phát Pháp bào Tiểu Linh Quang Tráo và Pháp bào tăng tốc, thân hình nhảy lên, phóng tới tán tu áo xám.
Cảm ứng được khí tức Ngô Đào, khóe miệng tán tu áo xám lộ ra một tia trêu tức:
“Luyện Khí tầng hai? Không biết tự lượng sức mình!”
Nói xong, gã triển lộ tu vi Luyện Khí tầng bốn ra.
“Phong Lôi!”
Trong vòng mười thước.
Ngô Đào kích phát Trữ Vật Phù dùng một lần duy nhất, đại thương ba mũi trong nháy mắt rơi vào tay, Phong Lôi nhất thức ngang tàng phát ra.
Mũi thương có phong lôi làm bạn, tốc độ cũng như gió như sấm, đột nhiên lao ra.
“Cái gì?”
Con ngươi tán tu áo xám đột nhiên rụt lại, chỉ thấy một cây đại thương lấy thế không thể ngăn cản điểm tới trước ngực gã. Không kịp rồi, trong một tích tắc, trên mặt gã hiện ra các loại tâm tình phức tạp hối hận, kinh ngạc, hoảng sợ.
Sau đó, một tiếng phịch vang lên, Linh khí và lực khí huyết nổ tung trong lồng ngực tán tu áo xám, sau đó cả người gã cũng ầm ầm nổ tung.
Mưa máu, thịt nát, tàn chi, ô uế cái hẻm nhỏ yên lặng này.