Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

【 Cảnh giới: Luyện Khí tầng ba 】

【 Công pháp: Tam Dương Công Luyện Khí Thiên (Tầng thứ ba ): 0%】

Lúc vừa mới chuyển kiếp tới, nguyên chủ tiến độ Luyện Khí tầng hai 45%, Ngô Đào căn cứ vào tiến độ tu luyện khi đó, phỏng đoán một năm sau, cũng chính là lúc hai mươi sáu tuổi mới có thể đột phá tới Luyện Khí tầng ba.

Thời gian đi qua hơn nửa năm, rút ngắn một nửa thời gian, Ngô Đào sớm đột phá tới cảnh giới Luyện Khí tầng ba.

“Có kỹ nghệ là được ưa thích!”

Ngô Đào chỉ cảm thấy một thân nhẹ nhàng khoan khoái, sau này lấy luyện khí để thu hoạch tài nguyên, tăng cao tu vi không còn là một sự việc chật vật nữa, nếu dựa theo tình huống không đổi của nguyên chủ để phỏng đoán, hết cả đời tối đa có thể tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ.

Không đúng, nguyên chủ trúng tà, nói không chừng lúc này cỏ trên mộ cũng đã cao ba trượng .

Hăng hái đi ra tu luyện thất, trong lòng Ngô Đào bỗng nhiên nhảy lên, cười nói:

“Cảnh giới đột phá, thiên đại hỉ sự như thế, khi ăn mừng một phen.”

“Đi tới Phố Loa Mã…!”

ba ngày vội vàng đột phá này cũng không có người của đội tuần tra đến cửa, chứng minh cái chết của tán tu áo xám không có ai biết được, hay là dù biết được, chết một tên tán tu mà thôi, người của đội tuần tra cũng lười lãng phí tinh lực đuổi theo tra hung thủ.

Thông qua chuyện này, Ngô Đào cũng âm thầm tỉnh táo chính mình, cùng là tán tu, mạng của mình trong mắt những môn phái tu tiên, trong thế lực tiên đạo nhỏ kia dường như là không đáng giá nhắc tới.

Vì không rơi vào hạ tràng như tán tu áo xám, hắn là người làm việc dường như càng biết điều hơn.

Đương nhiên, điệu thấp làm việc cũng không phải sợ phiền phức, chỉ là không chủ động gây chuyện.

Nếu là có người muốn làm ra sự việc mưu hại gì tới hắn, Ngô Đào cũng không để ý cho đối phương biết được cái gì gọi là sự lợi hại của Pháp sư cận chiến.

Đi ngang tới cái bàn, trên mặt bàn cái đinh đóng quan tài hấp dẫn Ngô Đào chú ý.

“Trước tiên không vội ăn mừng, trước nghiên cứu cái đinh đóng quan tài này một chút, đến cùng có gì chỗ đặc thù?”

Nghĩ đến đây, Ngô Đào ngồi ở trên ghế, cầm lấy cái đinh đóng quan tài, quan sát tinh tế trên dưới trái phải.

Cái đinh đóng quan tài này dài sáu tấc, to cỡ hai ngón tay cái, toàn thân màu đen, không có bất kỳ hoa văn gì, phủ một tầng rỉ sắt, rơi vào tay cực kỳ nặng nề, hẳn là bằng sắt , nhưng cụ thể là sắt gì thì xem không rõ.

Hơn nữa, cũng không phải pháp khí, nếu là pháp khí trên đó tất nhiên sẽ có linh vận.

Ngô Đào thân là Luyện khí sư, tất nhiên là biết được.

Đương nhiên, lời này cũng không thể tuyệt đối như thế.

Hắn chỉ là một Nhất giai tam cấp Luyện khí sư mà thôi, vẫn là ở dưới cùng nhất của Kim Tự Tháp Luyện khí sư, ngay cả phong cảnh tầng đáy cũng chưa từng nhìn thấu, còn rất nhiều chỗ cần học tập.

Ngô Đào lấy Linh khí dò xét, phát hiện cũng không thể tiến vào, lại lấy thần niệm thăm dò, lần này ngược lại là tiến vào được, nhưng rõ ràng chỉ là một cái đinh đóng quan tài thông thường, bình thường không có gì lạ, bên trong không cảm giác được bất kỳ cấm chế gì.

“Một cái đinh đóng quan tài thông thường, tán tu áo xám kia sao mang theo bên người?”

Ngô Đào có chút không hiểu rõ.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới một loại khả năng:

“Chẳng lẽ là pháp khí luyện huyết của ma đạo?”

Luyện khí Ma đạo phần lớn là pháp khí luyện huyết, luyện chế pháp khí cần lấy máu để tế luyện, hoặc có lấy thần hồn để tế luyện, mười phần gian ác, mỗi lần tế luyện một kiện pháp khí đều có không biết có bao nhiêu tu tiên giả gặp độc thủ.

pháp khí như thế làm đất trời oán giận, nhưng cực kỳ đáng sợ.

Cái này cũng là vì sao chính đạo tu tiên giả sẽ kêu đánh kêu giết với ma tu, thế bất lưỡng lập.

Hoài nghi là Pháp khí luyện huyết, Ngô Đào xem xét tinh tế tường tận, nhìn thế nào cái đinh đóng quan tài này cũng không giống là Pháp khí luyện huyết, căn bản không có loại oán khí, sát khí kia.

“Nhỏ máu thử một chút thì biết.”

Một canh giờ sau, Ngô Đào nắm ra một con thỏ, cắt cổ chân nó, nhỏ máu lên trên đinh đóng quan tài.

Huyết dịch nhỏ giọt lên đinh đóng quan tài, không có bất kỳ biến hóa nào.

Ngô Đào thả con thỏ xuống, dự định buổi tối ăn thỏ xào cay, đưa tay cầm qua cái đinh đóng quan tài, bộ mặt thất vọng nói:

“Hóa ra là ta nhìn lầm, có lẽ tên tán tu áo xám kia có đam mê đặc thù gì đó.”

Ngay khi Ngô Đào muốn thả xuống cái đinh đóng quan tài, dự định ném vào góc trước, bỗng kinh biến đột khởi.

Chỉ thấy toàn bộ máu của con thỏ trên cái đinh đóng quan tài này đều rơi ra ngoài , sau đó cái đinh đóng quan tài lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng đến mi tâm của Ngô Đào.

“Mệnh ta thôi rồi!”

con ngươi Ngô Đào không khỏi biến lớn, chỉ cảm thấy mi tâm mát lạnh, trong đầu lóe lên ý nghĩ này.

Mi tâm trong nháy mắt nhói nhói, cơ thể của Ngô Đào mềm nhũn, ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Không biết qua bao lâu, Ngô Đào chậm rãi tỉnh lại, hắn trở mình một cái đứng lên, vui mừng nói:

“Ta không chết? Cái đinh đóng quan tài kia đâu?”

Hắn sờ lên mi tâm, thật sựkhông có gì.

Cầm qua một mặt gương đồng, chiếu một cái liền phát hiện trên mi tâm có một điểm đỏ, là vết máu khô.

Trong lòng của hắn thoáng qua một cái ý niệm hoang đường:

“Cái đinh đóng quan tài này sẽ không đính bên trong đầu của ta a?”

Nghĩ xong dùng sức lắc lư đầu, cũng không cảm giác được bất kỳ khác thường gì.

tâm thần Ngô Đào chìm vào Thần niệm hải, quả nhiên cái đinh đóng quan tài kia lẳng lặng lơ lửng ở trong đầu, Ngô Đào vận dụng thần niệm muốn đuổi cái đinh đóng quan tài ra, lại phát hiện cái đinh đóng quan tài vững như bàn thạch.

“Thần niệm của ta vẫn quá yếu.”

gương mặt Ngô Đào nhất thời sầu khổ.

Hắn cũng không biết cái cái đinh đóng quan tài này chiếm giữ Thần niệm hải của hắn là phúc hay là họa, sầu khổ một hồi lại phát giác sầu khổ như thế nào cũng là phí công, không bằng dứt khoát nằm ngửa, cái đinh đóng quan tài kia muốn hại mình, đoán chừng chính mình đã chết rồi.

“Aizzz, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, giáo huấn này ta phải ghi nhớ.”

Ngô Đào thở dài một tiếng, cảm thấy vẫn cần thiết đi Phố Loa Mã ép một chút tinh thần.

Bình ổn cảm xúc, Ngô Đào ra cửa, trực tiếp đi tới Phố Loa Mã, không bao lâu đã đi tới Phố Loa Mã  .

Tây ngoại thành có câu nói đùa: Phố Loa Mã đường có la và ngựa, muốn cưỡi ngựa phải lên trên phố, muốn cưỡi la phải xuống đường. cưỡi ngựa thì đi phường gì, lầu gì, các gì, giá cả kia đều rất cao. Mà cưỡi la thì ở hàng rào góc phố nào, điều kiện đơn sơ, tất nhiên giá cả rẻ hơn.

Ngô Đào hành tẩu trên phố, hai bên đều là lầu các, tuy nói bắt đầu mùa đông, dù ban ngày tuyết rơi, nhưng trên lan can lầu các nhóm nữ tu dựa cột mà đứng, từng người mặc hở hang, như ẩn như hiện.

Gặp tu tiên giả đi ngang qua đều đưa ra gương mặt tươi cười chào đón.

Ngô Đào cuối cùng tiến vào Vạn Tú Các, một người tú bà hết thời tiến lên đón hắn:

“Aizzz, vị đạo hữu này, không biết có hẹn trước cùng vị tiên nữ nào nhuận đạo hay chưa?”

Ngô Đào nhìn hoa thơm cỏ lạ nở rộ trong các, không hổ là Vạn Tú Các, mỗi một người đều là tu tiên giả, tất nhiên là sẽ không kém, hắn suy nghĩ một chút nói:

“Ta là tới tìm Trương Lệ.”

“Trương Lệ a, được, hai khối Linh thạch hạ phẩm, người đâu, mang vị đạo hữu này đi chỗ Trương Lệ.”

Ngô Đào mơ mơ hồ hồ liền móc ra hai khối Linh thạch hạ phẩm phóng tới trong tay tú bà, lập tức có tiểu nhị tiến lên dẫn đường, tới một căn phòng, nói:

“Đạo hữu, đây chính là gian phòng của Trương tiên nữ, chính ngươi gõ cửa a.”

Ngô Đào cảm giác tim đập có chút nhanh, ngược lại có chút do dự, nhưng nghĩ tới dù sao tiêu Linh thạch rồi, sao có thể bỏ đi, thế là cắn răng gõ cửa một cái.

Cửa mở, Trương Lệ nhìn thấy Ngô Đào, hơi kinh ngạc, rất nhanh mang theo ai oán nói:

“Lý đạo hữu, ngươi còn nói đến nhìn ta, cũng qua lâu như vậy mới đến, ta cho là ngươi đã quên ta rồi.”

Ngô Đào cười khan nói:

“Ta đây không phải tới rồi sao?”

Không bao lâu, trong phòng, Ngô Đào loáy ngoáy “ngón trỏ”, nói:

“Trương đạo hữu, ngươi nói ngươi đi tới Ngõ hẻm Tân Đức?”

Trương Lệ nhìn “tay” Ngô Đào không ngừng, tú mi cau lại, cố nén vui sướng, không khỏi nói đứt quãng:

“Ân, Hai... Hai tháng trước, ta muốn đi...tìm ngươi, nhưng gõ... cửa, mới phát hiện ngươi đã...dọn đi rồi. Đúng rồi, ngươi sao lại…chuyểnđi?”

Ngô Đào ngoáy ngoáy “ngón trỏ”, nói:

“Sau khi ngươi dọn đi, bên cạnh đi vào một con bạc, ta sợ lão dây dưa ta nên dứt khoát dọn ra ngoài.”

Trương Lệ cảm giác có thể, nói:

“Cái kia…phải mang...ra...đi!”

Hai khắc đồng hồ sau,  trên mặt Ngô Đào lộ ra vẻ hối tiếc, nhìn Trương Lệ áy náy nói:

“Cái này...hơi kích động, không còn kịp rồi.”

Trương Lệ cười nói:

“Không việc gì, ta sẽ dùng Linh khí bức ra.”

Ngô Đào khẽ giật mình, chợt cảm thấy kinh động như gặp thiên nhân.