Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Đa tạ Cận tiền bối một đường hộ tống, đây là một điểm tâm ý nho nhỏ của vãn bối, xin nhận vui vẻ cho. Lấy tu vi của Cận tiền bối, tất nhiên không dùng được, nhưng tiểu bối trong nhà lúc nào cũng có thể dùng tới.”

Cửa ra vào chỗ ở Phố Tín Minh, trong tay Ngô Đào cầm một kiện Pháp bào Tiểu Linh Quang Tráo đưa cho Cận Khắc.

Cận Khắc nhìn Ngô Đào, trong lòng cảm thấy Lý khí sư này không giống với những Luyện khí sư khác, ân tình lão luyện, tuy nói y được phái tới hiệp trợ Dư chưởng quỹ, Dư chưởng quỹ nói cho y ngẫu nhiên bảo vệ một số người khác, cũng không phải không thể được, nhưng bảo hộ là tình cảm, không bảo hộ là bản phận, có rất nhiều người không rõ ràng.

Vị khí sư tên Lý Mặc trước mặt này đã tự hiểu rõ, việc này khiến Cận Khắc cảm thấy rất thoải mái, ngược lại rất nguyện ý một đường hộ tống Lý Mặc, y tiếp nhận Pháp bào, cười nói:

“Một chút chuyện nhỏ thôi, vậy ta đi trước, Lý khí sư bảo trọng. Lần sau ngươi mang hàng qua cửa hàng linh tài, ta lại hộ tống cho ngươi.”

“Cận tiền bối đi thong thả.”

Sau khi đưa mắt nhìn Cận Khắc rời đi, Ngô Đào quay người trở về nhà, mở ra Trận pháp cách âm, rót một chén trà nước, ngồi ở trên ghế bành do chính mình chế tạo, vừa uống trà vừa hồi tưởng lại chuyện phát sinh mới vừa rồi.

Kỳ thực, thời điểm hắn nhã nhặn từ chối Đồng Trợ Tán Tu Luyện Khí Sư Hội, đã nghĩ đến việc đối phương có thể sẽ tới tìm phiền toái, cho nên trong khoảng thời gian này cũng thận trọng.

Không nghĩ ra, còn thật sự ngay ở hôm nay tới chặn giết hắn.

Ba động khí tức của hai tán tu kia rõ ràng chính là tu vi Luyện Khí tầng năm.

Nếu không có Cận Khắc hộ tống, nói không chừng hắn thật sự phải chạy trốn .

Một Luyện Khí tầng năm, hắn suy nghĩ còn có thể liều mạng, tới hai tên lại không quá chắc chắn, vẫn nên dùng Thần Hành Phù chạy trốn mới là thượng sách.

Bảo trì tâm lý cẩn thận có thể sống lâu dài.

Nhớ tới ở Duyệt Tiên Lâu, thái độ của Phương Minh thì biết những thứ gọi là hội Luyện khí sư này ắt hẳn không phải loại lương thiện gì.

Cũng đúng, làm gì có tổ chức nào có thể hiền lành, nếu thiện lương cũng không thể đặt chân ở trong môi trường này.

“Đối phương dám hạ thủ ở ngoại thành, nhất định đã suy nghĩ thừa dịp thế cục loạn tượng này.”

“Còn có Ngô Trung Hành kia...”

Ngô Đào và vị Ngô Trung Hành này tiếp xúc nhau một tháng, hắn cũng hiểu rõ đại khái Ngô Trung Hành này, rất ngây thơ, nhưng cũng là một người tốt, y suy nghĩ thuyết phục mình gia nhập vào, chỉ là lấy hành động được tình cảm, ở trong lời nói cũng chưa từng hùng hổ dọa người.

Hơn nữa, trong một tháng nói chuyện với nhau, Ngô Trung Hành cũng nói qua sơ tâm của bọn họ với hắn, chính là làm cho tán tu Luyện khí sư cùng tiến cùng lui, cùng nhau trông coi, ở thế đạo này dễ dàng sống sót ung dung.

“Cùng tiến cùng lui, cùng nhau trông coi, nếu như nói một tổ chức lúc mới bắt đầu thành lập có thể bảo trì loại sơ tâm này thì ta là tin tưởng, nhưng bất luận sơ tâm gì, một khi thiết lập đẳng cấp giai cấp như hội trưởng, phó hội trưởng, thành viên như thế thì không thể cùng tiến cùng lui .”

Ngô Đào đã sớm nhìn thấu với loại này.

Cũng không phải hắn cảm thấy không đúng, giai cấp đều là điều bẩm sinh trong quần thể, cho dù ở bất kỳ tộc đàn sinh linh nào, không thể tránh né không thể tiêu diệt, nhưng gia nhập vào hội đích xác không phù hợp lợi ích của hắn.

“Một tháng này, Ngô Trung Hành thật sự là một người tốt, hắn có thể chạy tới nói cho ta biết Phương Minh muốn ra tay với ta, việc này dường như hắn có thể làm ra.”

Ngô Đào nhớ tới lúc Ngô Trung Hành chạy tới, lại không khỏi có chút lo nghĩ, đương nhiên, hắn không phải lo nghĩ Ngô Trung Hành, mà là lo nghĩ:

“Hai người Tạ Thao, Phương Minh này không chết, thật sự là một uy hiếp với ta.”

“Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ giao hàng thì tu luyện tăng cao thực lực. Chờ hoàn thành giai đoạn luyện nhục, sau đó chúng ta tính lại bút trướng này.”

Ngô Đào tuy nói phải khiêm tốn làm việc, nhưng người ta muốn giết hắn, hắn cũng không thể thờ ơ.

Chôn sâu việc này trong lòng, Ngô Đào bắt đầu tu luyện.

Giữa trưa ngày kế tiếp.

Ngô Đào mới vừa chuẩn bị tu luyện Long Thương Thuật, Trận pháp cách âm đã vang lên âm thanh nhắc nhở, hắn vội vàng đi qua, thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ lại là Tru Ma Đường và người của Đội tuần tra tới kiểm tra?”

Hắn thói quen nhìn lên mắt thần, là Ngô Trung Hành.

Ngô Trung Hành đã sớm biết địa chỉ của hắn, nhưng cũng không tới nhà quấy rầy hắn một lần nào, cho dù khuyên hắn gia nhập vào hội cũng chờ hắn ra ngoài bày quầy bán hàng mới hiện thân thuyết phục.

Có thể thấy được y là một người có tính nguyên tắc rất mạnh.

Lần này tới cửa ắt hẳn là vì chuyện hôm qua.

Tâm tư Ngô Đào thông thấu, mở cửa ra, chắp tay nói:

“Ngô đạo hữu!”

“Lý đạo hữu, ta tới là vì chuyện hôm qua...”

Lúc Ngô Trung Hành nói lời này, sắc mặt có chút ngượng ngùng, trong lòng của hyắn hổ thẹn.

“Ngô đạo hữu, mời vào nói chuyện a!”

“Đa tạ!”

Sau khi mời Ngô Trung Hành vào nhà, Ngô Đào pha một chén nước trà cho Ngô Trung Hành, đương nhiên không thể nào là linh trà, mà là lá trà bình thường:

“Ngô đạo hữu, mời uống trà!”

Sau đó chậm rãi đợi Ngô Trung Hành trần thuật chuyện hôm qua.

Ngô Trung Hành không uống trà, mà là lấy ra hai quyển sách, đẩy qua từ mặt bàn qua Ngô Đào, nói:

“Lý đạo hữu, đây là hai quyển bí tịch luyện khí trân quý nhất trong hiệp hội chúng ta, còn xin Lý đạo hữu nhất thiết nhận lấy.”

Ngô Đào xem tên trên sách “Bí tịch luyện chế Linh Du Ngoa Nhất giai ngũ cấp”, “Bí tịch luyện chế pháp khí Phân Quang Kiếm Nhất giai lục cấp”, trong lòng hơi kinh ngạc, hai quyển sách luyện chế pháp khí này là cực kỳ trân quý với tán tu.

Cử động của Ngô Trung Hành lần này, Ngô Đào đương nhiên biết là ý gì, nhưng y đưa đồ vật trọng yếu trong hiệp hội như thế cho một ngoại nhân, không sợ Tạ Thao và Phương Minh trừng phạt?

“Ngô đạo hữu, ta biết ý của ngươi, nhưng cái này quá quý trọng, ngươi không sợ Tạ hội trưởng và vị Phương hội phó kia bởi vậy mà giáng tội ngươi?”

Ngô Trung Hành nghe vậy, thở dài một tiếng, nói:

“Tạ hội trưởng và Phương hội phó, lúc ma tu xâm nhập vào hội đã vô tội bỏ mạng dưới tay ma tu.”

Ngô Đào khẽ giật mình, hai đại cừu nhân này đã chết? Hắn còn chuẩn bị ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây đó, nhưng trong lòng của hắn luôn cảm thấy việc này không thích hợp, nhưng...hắn vẫn tin tưởng lời Ngô Trung Hành nói.

“Xin nén bi thương...”

Ha ha ha.

Ngô Trung Hành lại không trả lời, mà là đứng lên, cúi đầu vuông góc, chân thành nói:

“Lý đạo hữu, Ngô mỗ ở đây xin lỗi ngươi, nếu không phải ta đề cử ngươi với hiệp hội, ngươi cũng sẽ không có lý do gì bị kiếp nạn này.”

“Hai quyển luyện khí bí tịch này, chính là lần này ta nói xin lỗi bồi tội, còn xin Lý đạo hữu nhất thiết nhận lấy, bằng không trong lòng Ngô mỗ khó có thể an tâm.”

Ngô Đào nhìn Ngô Trung Hành, trầm ngâm chốc lát, mới nói:

“Tốt, Ngô đạo hữu, ta nhận. Ngô đạo hữu có thể nói cho ta rõ ràng một chút sự việc Phương Minh chặn giết ta không?”

Ngô Trung Hành chậm rãi giảng thuật, nói lúc Ngô Đào cự tuyệt ở Duyệt Tiên Lâu, Tạ Thao đã động sát tâm, chuyện sau đó cũng nói, chỉ là y nói lúc chạy đi, Tạ Thao và Phương Minh còn rất tốt, sau khi trở về hai người đã chết.

Nghe Ngô Trung Hành giảng thuật xong, mặt Ngô Đào không chút thay đổi nói:

“Không chiếm được thì hủy đi, còn tung tin đồn nhảm ta sắp gia nhập Cửu Minh Tán Tu Luyện khí sư hội gì đó, từ không sinh có... Đây chính là sơ tâm mà Tạ Thao sáng lập hội?”

“Cùng tiến cùng lui, cùng nhau trông coi... Ha ha...”

Sắc mặt Ngô Trung Hành buồn bã, rõ ràng việc này đả kích thật lớn với y, y vẫn luôn tin tưởng điều này để làm việc, lại vạn lần không nghĩ tới được người mà y tin tưởng nhất lại đâm sau lưng.

Y nói:

“Ta đã giải tán hội.”

Sau khi nói xong, thấy Ngô Đào không còn phát biểu ý kiến, y không khỏi hỏi:

“Lý đạo hữu, ngươi nói xem, tán tu chúng ta vốn đắng cay như vậy, bị đại phái tu tiên Ngũ Tuyền Sơn bực này nghiền ép không gian sinh tồn, vì sao cùng là tán tu còn phải hãm hại lẫn nhau?”

“Ta vẫn cho rằng tán tu chúng ta hẳn nên liên hợp lại, cùng chống cự đại phái tu tiên đè ép, nhưng ta hình như đã nghĩ sai... Lý đạo hữu, ngươi có thể cảm thấy người như ta rất ngu ngốc hay không?”

Ngô Đào nhìn Ngô Trung Hành, trong lòng nổi lên ba động, hắn nghĩ nghĩ, mới chân thành nói:

“Không ngốc. Kỳ thực, Ngô đạo hữu, người như ngươi còn rất nhiều, chỉ là ngươi chưa phát hiện thôi.”

“Có thật không?”

Mắt Ngô Trung Hành sáng rực lên một chút.

Sau đó, y đứng dậy, trịnh trọng chắp tay với Ngô Đào, nói:

“Lý đạo hữu bảo trọng, ta không quấy rầy nữa, không biết chúng ta sau này còn có cơ hội gặp nhau hay không.”

Ngô Đào hoàn lễ:

“Ngô đạo hữu phải rời đi?”

Ngô Trung Hành nói:

“Trải qua chuyện này, ta cũng hiểu rõ, Ngũ Tuyền Sơn này quá cường đại, đám tán tu không có cơ hội, ta muốn đi những Tu Tiên thành khác có thực lực không mạnh mẽ như vậy, có lẽ tán tu chúng ta còn có cơ hội phản kháng.”

“Lý đạo hữu, ta muốn đi tìm những kẻ đần, đần giống như ta vậy!”

“Lý đạo hữu, hẹn gặp lại!”

Ngô Đào nhìn trên mặt Ngô Trung Hành cũng không còn buồn bã, mà một mặt phấn chấn đi ra cửa, ngoài cửa tuyết đọng đang tan, ánh nắng chiếu lên trên mặt đất, chiếu xuống trên thân Ngô Trung Hành, không biết có phải là ảo giác hay không, Ngô Đào cảm thấy lúc này Ngô Trung Hành có chút loá mắt.

“Ngô đạo hữu, chúc ngươi thành công!”

Ngô Đào chắp tay chúc phúc với Ngô Trung Hành đang cước bộ nhanh nhẹn xa xa.