Hàn Môn Đại Tục Nhân (Dịch)

Chương 1. Chương 1

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ở vùng biên giới Tây Bắc của Đại Sở, nơi trời đất mênh mông, hoang sơ vắng vẻ, có một dãy sa mạc rộng lớn trải dài bất tận. Đây cũng là nơi có con đèo đầu tiên ở phía tây của Đại Sở, mang tên Đèo Điệp Lĩnh.

Xung quanh đèo này, triều đình đã bố trí hàng chục doanh trại quân đội, phân bố cách nhau khoảng ba mươi dặm về phía đông nam sa mạc. Để tiện cho việc truyền đạt tin tức và công văn nơi chiến trường, một trạm dịch đặc biệt được dựng nên, vì nằm gần đồn Thiên Lĩnh nên người ta gọi là trạm dịch Thiên Lĩnh.

Tháng sáu ở biên quan là giữa mùa hè, khí trời oi bức ngột ngạt khiến người ta bứt rứt khó chịu, cổ họng khô khốc chẳng thể chịu đựng nổi. Một cơn gió mạnh thổi qua, không những chẳng xua đi cái nóng, mà còn cuốn theo từng đợt cát bụi mù mịt.

Trong căn phòng chất củi ở sân sau trạm dịch, Lý Ngũ Nha, năm nay mới năm tuổi, đang ngồi trên chiếc giường gỗ thô sơ. Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt non nớt, nàng ôm trong tay một cái bát sứ đã mẻ, từng ngụm nhỏ kiên nhẫn nhấp lấy chút nước trong.
“Nóng quá… khát quá…”

Biên quan là vậy — kham khổ thiếu thốn. Nơi đây vừa thiếu nước, vừa thiếu lương thực; mùa hè thì nóng như thiêu, mùa đông thì lạnh thấu xương. Nghĩ đến việc có lẽ cả đời sẽ phải sống ở nơi này, lòng Lý Ngũ Nha thoáng chùng xuống. Nàng đầu thai vào một nhà quân hộ, lúc có chiến sự thì phải ra trận, khi rảnh rỗi lại làm nông. Trừ khi có đặc lệnh của triều đình, bằng không, số phận cả đời đều gắn chặt với vùng biên cương cằn cỗi này.

Nàng vốn tưởng sau khi thoát khỏi mạt thế xuyên đến đây, cuộc sống sẽ tươi sáng hơn. Ai ngờ ông trời lại ném nàng xuống cái chốn hoang vu chim còn chẳng thèm ghé này. Từ khi còn trong bụng mẹ cho đến nay đã năm năm, nàng oán thán suốt năm năm, và e rằng còn phải tiếp tục oán thán nữa.

“Ngũ tỷ!” Một cậu bé trông giống Lý Ngũ Nha đến bảy tám phần chạy tới, rút từ sau lưng ra một chiếc quạt hương bồ cũ nát, vẻ mặt đắc ý: “Phương thẩm cho đệ cái này, tỷ cầm lấy mà quạt cho mát.”

Lý Ngũ Nha liếc nhìn tiểu đệ, đưa tay nhận lấy quạt, đồng thời đưa bát nước cho nó: “Uống đi, môi nứt cả rồi kìa.”

Lý Thất Lang cẩn trọng đón lấy chén nước, cũng giống như Lý Ngũ Nha, uống từng ngụm nhỏ một, quý trọng đến mức không nỡ uống vội. Ở nơi này, nước quý như vàng. Toàn quân doanh và trạm dịch chỉ có hai cái giếng, mà một cái lại phải chia cho quân doanh, binh mã, và cả trạm dịch, chẳng ai dám dùng bừa.

Thấy đệ uống dở dang, Lý Ngũ Nha dịu giọng bảo: “Đệ cứ uống hết đi, uống xong tỷ sẽ đi xin thêm.”

Hai chị em song sinh, tuy bị gió cát và sương tuyết làm cho làn da thô ráp, ngăm đen, thân thể không mấy mập mạp, nhưng cả hai đều mang gương mặt có nét phúc khí và hiền hòa. Khác với đám trẻ con lôi thôi ở quanh đây, họ ngày nào cũng giữ mình sạch sẽ gọn gàng, nhờ vậy người lớn thường có chút thiên vị, chẳng hạn như cho thêm vài chén nước.

“Ừ, ừ!” Lý Thất Lang ngoan ngoãn nghe lời, nét mặt rạng rỡ, chẳng còn dè sẻn nữa mà uống cạn sạch bát nước.

Trong khi đó, Lý Ngũ Nha phe phẩy chiếc quạt hương bồ, quạt cho mình mấy cái, rồi lại hướng về phía Lý Thất Lang vài cái.

“Lộc cộc, lộc cộc ~~” Bất chợt, bụng nàng réo vang từng hồi.

Chương sau