Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Những người bị bắt đứng trong hành lang nhìn thấy đám người cao to nhao nhao ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, tay chân run rẩy thì vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Lý Ngũ Nha chứng kiến thấy một tên cao to vì uống ít nước, trúng độc nhẹ nên còn có thể đứng dậy, nàng vội rống một câu: "Còn đứng đó làm gì, mau bắt bọn chúng lại."

Rống xong, nàng mặc kệ mấy người này phản ứng thế nào, vội cầm một thanh đao lao nhanh về phía phòng thừa dịch.

...

Hô Diên Hạ rủa thầm trong lòng, gã vừa chạy vừa dùng nội lực ép độc tố ra ngoài cơ thể. Đáng tiếc là hiệu quả không mấy rõ ràng. Thuốc chuột mà trạm dịch tạo ra, thế mà lại có chủ dược là thạch tín, loại độc này không phải muốn giải là giải được.

Hô Diên Hạ chạy không bao lâu đã thấy choáng đầu hoa mắt, buồn nôn muốn ói, nội lực cũng không vận dụng được.

Người trúng độc nên ngũ cảm cũng trở nên trì độn, ngay cả Lý Ngũ Nha tới gần mà gã cũng không nhận ra.

Lý Ngũ Nha không dám xem thường Hô Diên Hạ, nàng chỉ đi theo từ phía xa, mãi tới khi trông thấy bước chân gã bắt đầu ngã trái ngã phải, lảo đảo, nàng mới lấy đá nện vào người gã.

“Bộp, bộp, bộp!”

Hô Diên Hạ không còn nội lực hộ thân, những tảng đá liên tục đập mạnh vào người, chẳng mấy chốc gã đã bị đá nện tới đầu rơi máu chảy.

“Cho ngươi đánh ca ta, còn bóp cổ ta, xem ta có đánh chết người không!”

“Dám khi dễ ta, ném chết ngươi!”

Rất nhanh, Hô Diên Hạ đã bị đánh ngã xuống đất. Giờ phút này, gã đã không còn chút sức lực nào, khi nghe được tiếng nữ đồng vang lên bên tai mình, hai mắt gã trừng to như muốn nứt ra.

Trước đó, gã vẫn đinh ninh rằng Trang Ngọc Đường đã phái người trà trộn vào trạm dịch hạ độc bọn gã, gã không ngờ người hạ độc là một kẻ khác, hóa ra là ả nha đầu thối mà gã chưa từng nghĩ tới!

Năm tuổi, một đứa nhãi ranh năm tuổi, sao lại có thể tâm cơ đến mức này? Trong quá trình gã còn không phát hiện ra được chút kẽ hở nào từ nàng!

Hô Diên Hạ hối hận không thôi, nếu sớm biết như vậy, ngay tại lúc gặp nha đầu đó ở phòng bếp, gã nên một đao giết quách nàng cho rồi. Đúng là đi đêm ắt có ngày gặp ma mà!

Hô Diên Hạ cười thê lương, một cao thủ Bắc Yến bát phẩm như gã, vậy mà lại thua trong tay một nha đầu cỏn con, nếu chuyện này truyền ra ngoài, liệt tổ liệt tông nhà Hô Diên nhất định sẽ không bỏ qua cho gã.

“Phế vật, cả tên lúc trước cũng không bằng, tốt xấu gì hắn ta cũng tránh được vài công kích của ta.”

Lý Ngũ Nha không dám tới gần Hô Diên Hạ, ai biết gã có còn đòn sát thủ nào hay không? Nàng đứng cách xa gã tầm sáu bảy mét, vừa mắng vừa dùng đá tảng nện vào người gã.

Vốn dĩ Hô Diên Hạ đã cam chịu số phận mà nhắm mắt lại, nhưng vừa nghe được câu này, gã mở choàng mắt gắng gượng hơi thở cuối cùng, nghiêm nghị hỏi: “Ý ngươi là gì, người lúc trước đó là ai?”

Lý Ngũ Nha tốt bụng giải thích cho gã: “Chính là tên tay sai mà ngươi phái đi đưa mật tín chứ ai.”

“Phụt…” Hô Diên Hạ phun ra một búng máu: “Ngươi…ngươi…hắn ta thế nào rồi?”

Lý Ngũ Nha trả lời rất dứt khoát: “Chết rồi, ngươi nhanh xuống đoàn tụ với hắn ta đi, đừng nói nhảm nữa, giữa chúng ta chẳng có gì hay mà nói, ta ném đá cũng rất mệt đó.”

Hô Diên Hạ bị nghẹn một hơi nuốt không xuống, hai mắt gã trống rỗng nhìn lên trần nhà đen kịt trong lối đi ngầm, ánh sáng trong mắt dần dần tàn lụi.

Gã vốn tưởng rằng, dù cho bọn gã chết hết thì chỉ cần bản đồ phân bố quân sự của Đại Sở được đưa tới đại doanh Bắc Yến, thì cũng xem như bọn gã chết có ý nghĩa.

Thế nhưng… vì sao ngay cả nguyện vọng cũng tan thành mây khói?

...

"Ngũ Nha!"

Lý Ngũ Nha vừa lấy túi tiền trên người của Hô Diên Hạ xuống, đã nghe thấy âm thanh của Lý Tam Lang vang lên từ phía sau, vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy Lý Tam Lang cầm mồi lửa trên tay bước nhanh về phía nàng.