Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Thất Lang khoanh tay trước ngực, nói lầm bầm: “Đệ không thích nội tổ mẫu, nội tỗ mẫu lúc nào cũng chửi chúng ta, còn luôn giúp đỡ nhị thúc bọn họ cướp đồ của chúng ta.”

Lý Ngũ Nha nghe vậy thì im lặng một hồi. Một nhà mà đông con cháu như Lý gia này những việc phụ mẫu bất công gì đó thật ra là chuyện bình thường. Muốn xử lý mọi việc một cách công bằng thật sự rất khó. Nhưng mà bất công quá mức có chút không biết nói như nào.

Nhất là tình huống giống Lý gia này, cuộc sống của mọi người trong nhà hầu như đều dựa vào phụ thân nàng Lý Trường Sâm, nhưng Lý lão phu nhân vẫn luôn thiên vị nhị phòng và tam phòng.

Nội tổ phụ của của nàng là chủ gia đình, cũng không nhúng tay nhiều vào chuyện này, cùng lắm là sau đó lão ta hời hợt đến trấn an đại phòng vài câu.

Con người đều là vì lợi ích, nhìn Lý Trường Sâm đang duy trì kế sinh nhai cho cả nhà hai người họ càng phải nên coi trọng đại phòng mới đúng.

Nhưng hiện thực lại cứ ngược lại. Có đôi khi nàng cảm thấy Lý lão gia và Lý lão phu nhân rất kỳ lạ, chẳng lẽ là vì phụ thân của nàng từng tham gia chiến trường, từng giết người, cho nên bọn họ mới đề phòng?

Lý Ngũ Nha nghĩ đến những năm nay trong mọi việc Lý lão gia và Lý lão phu nhân luôn âm thầm thiên vị nhị phòng và tam phòng, nàng cảm thấy hai người này thật là ngu xuẩn.

Trong một nhà nếu có người luôn phải bỏ ra, có người luôn đòi lấy, nghĩ một chút cũng biết việc này sẽ không thể duy trì lâu được. Chuyện đơn giản như vậy mà hai người lại không hiểu.

Bọn họ như vậy không phải rõ ràng làm cho đại phòng và nhị phòng, tam phòng không hoà thuận sao? Thật là ngu không ai bằng!

Lý Ngũ Nha kéo Lý Thất Lang đang ngồi trên giường gạch: “Thất Lang, ta nói đệ nghe, nội tổ phụ mẫu và nhị thúc bọn họ thật ra đều là cọp giấy, đâm một cái là rách.”

“Những người này đều dựa vào phụ thân để sống qua ngày, họ là người không có chí khí vươn tay xin đồ người khác, chỉ cần chúng ta kiên cường một chút bọn họ sẽ không làm gì được chúng ta.”

“Nếu đệ muốn sau này không bị bọn họ cướp đi đồ vật già, thứ nhất đệ phải tự mình kiên cường đứng lên không cần sợ họ; Thứ hai đệ phải nghĩ cách để mình trở nên lợi hại mới được.”

Lý Nhất Lang nhíu mày lại, rầu rĩ cong môi nói: “Nhưng đệ còn nhỏ không lợi hại bằng bọn họ thì phải làm sao?”

Lý Ngũ Nha: “Vậy đệ phải nghĩ cách để cho bản thân mình trở nên lợi hại, mỗi sáng sớm cần phải cùng tỷ chạy vài vòng quanh quân đồn.”

“Giống như hôm nay tỷ đánh nhị thúc, nếu như nhị thúc muốn đánh tỷ sẽ bỏ chạy, tỷ chạy nhanh hơn thúc ấy, thúc ấy sẽ không bắt được.”

Lý Thất Lang liên tục gật mạnh đầu: “Ngũ tỷ, sau này đệ sẽ không lười biếng nữa, nhất định buổi sáng sẽ đi chạy bộ cùng tỷ.”

Lý Ngũ Nha thoả mãn cười: “Như vậy mới ngoan.”

Lý Thất Lang thở dài: “Nếu như nhà chúng ta có thể giống như nhà của mấy người khác, cùng nhị thúc và tam thúc chia nhà để ra ở riêng thì tốt rồi.”

Ở riêng? Lý Ngũ Nha bất lực lắc đầu, nếu như ở chỗ khác chỉ cần nghĩ cách là có thể phân chia nhà, nhưng ở đây là biên ải, Lý gia là quân hộ. Quân hộ phải cử binh, mỗi hộ một người.

Nếu không chia nhà thì Lý gia chỉ cần một mình Lý Trường Sâm đi Vệ sở tòng quân là được, chia nhà thì có khả năng Lý Trường Lâm và Lý Trường Mộc cũng phải đi. Vì điều này cho nên Lý lão gia và Lý lão phu nhân có chết cũng không đồng ý.

“Ở riêng là không có khả năng rồi, nhưng chỉ cần chúng ta thật mạnh, nội tổ phụ mẫu cùng nhị thúc bọn họ đừng hòng ức hiếp chúng ta.”

Đúng lúc này Lý Nhị Nha bưng một chậu nước nóng tiến vào, nàng ấy nhìn thấy Lý Ngũ Nha hai tay chống cằm không biết đang suy nghĩ gì, cười nói: “Ngũ Nha, muội đang nghĩ gì thế?”