Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lão nhân có thể làm chủ việc trong nhà, cũng có thể nói là lão nhân cần phải nói một là một, nhưng này cần có điều kiện tiền tiên quyết nha.

Điều kiện tiên quyết là lão nhân phải có bản lĩnh đó, hoặc có thể chèo chống cả một nhà, cam đoan là người trong nhà trên dưới không cần phải lo cơm ăn áo mặc; Hoặc là đức cao vọng trọng khiến nhi tôn tín phục.

Hai thứ này Lý lão phu nhân đều không có, hơn nữa bà ta còn đối xử không công bằng, dưới tình huống này bà ta còn muốn ở nhà làm lão phong quân, có khả năng sao?

Lý lão phu nhân thấy Kim Nguyệt Nga cùng Lý Tam Lang bốn huynh muội xem mình như không khí, lửa giận trong lòng bà ta càng bùng mạnh hơn, lúc này bà ta nói: “Trưởng tức, tất cả đồ trong nhà đều do ta quản, cái rương dược liệu mà ngày hôm qua các ngươi cầm về sau khi ăn cơm xong nhanh chóng lấy tới cho ta. ”

Lời bà ta vừa nói xong những người khác của Lý gia lập tức nhìn lại.

Nhưng mà dược liệu là đồ vật quý giá, một cái rương lớn như vậy chắc chắn có thể bán được rất nhiều tiền nhỉ?

Trên mặt Kim Nguyệt Nga xẹt qua một vẻ căm tức, bà ấy không khách khí nói thẳng: “Mẫu thân, thuốc đó là để giữ lại cho đương gia.”

“Mấy năm nay biên quan chiến tranh không ngừng, mỗi lần đương gia trở về trên người đều bị thương tích. Rương dược liệu là do Tam Lang và Ngũ Nha mạo hiểm liều mạng đòi lại dù bị quý nhân trừng phạt, nhi tức sẽ không cho bất cứ ai.”

Lý lão phu nhân vừa nghe lời này ‘rầm’ bà ta đánh mạnh lên bàn một tiếng, bà ta nghiêm nghị nhìn Kim Nguyệt Nga nói: “Ta đây là mẹ chồng nhưng dạy không nổi ngươi rồi đúng không? Ngươi xem ngươi có còn dáng vẻ một nhi tức hay không?”

Lý Trường Sâm lập tức tiếp lời: “Đúng vậy đại tẩu, chống đối với mẹ chồng, tẩu như vậy là cực kỳ bất hiếu đấy!”

Những người khác cũng nhao nhao phụ hoạ.

Lý Ngũ Nha có chút chán ghét nhìn những người Lý gia tham lam, cả đám sâu mọt, đòi lấy quen thói, bọn họ cho rằng tất cả mọi thứ của đại phòng đều là của họ. Nàng vừa định nói cái gì đó đã thấy Lý Tam Lang đứng dậy rồi.

Lý Tam Lang không nhìn Lý lão phu nhân, y nhìn chằm chằm Lý lão gia: “Nội tổ phụ, phụ thân ta vẫn là con của ngài sao?”

Trong lòng Lý lão gia giật mình, vội vàng không vui nói: “Ngươi hài tử này, nói mê sảng cái gì đấy, phụ thân ngươi đương nhiên là nhi tử của ta rồi.”

Lý Tam Lang: “Nếu đã như vậy, mẫu thân ta đã nói được đó là giữ lại cho phụ thân ta, vì sao các người vẫn còn khăng khăng muốn lấy?”

Lý Nhị Nha cũng lẩm bẩm: “Nào có phụ mẫu nào nhìn thấy nhi tử mình bị thương còn muốn lấy đi thuốc cứu mạng của nhi tử mình chứ.”

Lời này của nàng ấy khiến cho Lý lão gia mất hết mặt mũi, lão ta quay đầu nhìn về phía Lý lão phu nhân, trách một tiếng: “Ăn có một bữa cơm cũng không yên ổn, dược đó giữ lại cho trưởng tử, ngươi không được phép đòi trưởng tức nữa.”

Môi Lý lão phu nhân giật giật, bà ta trừng mắt nhìn Lý Tam Lang cuối cùng cũng không nhắc lại việc dược liệu kia nữa.

Lý Ngũ Nha nhìn bà ta một cái, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Tuy rằng chuyện bên ngoài nội tổ mẫu của nàng luôn nghe lời nội tổ phụ, nhưng truyện trong nhà bà ta trước giờ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Ở Lý gia một rương dược liệu nhất định cũng coi như là một khoản tài sản kếch xù, nội tổ mẫu của nàng cứ thoả hiệp như vậy? Không giống phong cách của bà ta chút nào.

Một tràng tấu hài cứ kết thúc như vậy.

“Huynh thật lợi hại!”

Sau bữa sáng Lý Ngũ Nha hướng về phía Lý Tam Lang giơ ngón tay cái lên.

Lý Tam Lang cười nói: “Chung quy trong nhà vẫn là do nội tổ phụ quyết định.”

Lý Ngũ Nha cười giễu cợt một tiếng: “Chẳng qua chỉ là trang trí mà thôi, nếu như vừa nãy không phải là huynh đứng ra, muội dám chắc nội tổ phụ sẽ không ngăn cản nội tổ mẫu.”