Hệ Thống Chiến Tranh Tại Tận Thế

Chương 27. Quy định phối cấp ở tận thế

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cố Thừa Uyên đứng trên bàn ăn không nói nhiều.

Anh chỉ điểm qua tình hình thực thi nhiệm vụ thanh quét cùng chiến quả đạt được. Nói thẳng ra là lên mặt cho mọi người nhớ.

Người xưa có câu: chỉ có thực lực và danh tiếng là không thể vay mượn của ai.

Cố Thừa Uyên không muốn sa vào những việc quản lý lắt nhắt, nhưng cũng không thể để mình mờ nhạt.

Danh vọng thường vô dụng trong ngày thường, đến lúc then chốt lại là thứ cứu mạng.

Mục tiêu của anh rất rõ: làm người ít chuyện, danh vọng cao, nắm quyền bằng nắm đấm.

Khi anh lùi xuống, Thái An Tâm lại bước lên bàn.

Bài nói tối nay không phải chào hỏi lấy lệ mà là thông báo một cuộc cải cách đụng chạm đến lợi ích của mọi người.

Số người được cứu về càng lúc càng đông, đến nay tòa 22 đã gần tám trăm miệng ăn, lượng lương thực tiêu hao tăng vọt.

Trung bình mỗi ngày mất chừng một tấn. Rau và thịt vì mất điện suốt một tuần nên từ hôm qua đã cơ bản dừng cấp cho người sống sót, chỉ ưu tiên cho lực lượng tác chiến. Chủ lực khẩu phần hiện giờ vẫn là gạo. Rau chỉ còn khoai tây dễ trữ, kèm chút dưa muối, tương ớt.

Ban quản lý do Thái An Tâm chủ trì đã xây dựng một cơ chế cấp phát mới, được Cố Thừa Uyên phê chuẩn, áp dụng trong toàn bộ khu trú ẩn khu tây Đại học Dạ Châu.

Chúng ta sẽ chuyển sang chế độ tem phiếu.

Vì lợi ích của số đông và để tồn tại bền vững lâu dài, dẫu biết sẽ khiến nhiều người bất mãn, thậm chí phát sinh rối loạn, thì cải cách này vẫn buộc phải làm.

Bây giờ số người còn ít, cứ cung ứng như cũ vẫn gánh nổi.

Nhưng chính vì ít, thuyền nhỏ dễ bẻ lái.

Phải lo xa, thiết kế thể chế từ sớm.

Nếu đợi đến khi dân số lên vài nghìn, vài vạn, chục vạn rồi mới cắt giảm đãi ngộ thì sức cản sẽ khủng khiếp. Không thể mong đa số đều có tầm nhìn toàn cục. Con người thường ngắn hạn, suy nghĩ xoay quanh vị trí và lợi ích của mình. Giống câu nói ngày trước trên mạng: tôi lương ba ngàn, liên quan gì tới tôi.

Vai ác này dĩ nhiên Cố Thừa Uyên không nhận. Thế nên để Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Người Sống Sót là Thái An Tâm ra mặt đọc. Phòng bất trắc và đối phó số ít quá khích, bữa tối nay toàn bộ chiến sĩ đều mang trang bị, súng đạn lên mâm, sẵn sàng nếu phải đổ máu.

Khi đọc, Thái An Tâm bỏ hẳn vẻ ôn hòa thường nhật. Mặt lạnh, giọng cứng, không một khe hở thương lượng. Ông hiểu rõ, cải cách không phải mời cơm. Lơ là là phải thấy lưỡi lê. Càng mềm mỏng, lòng cầu may càng nhiều, phản kháng càng mạnh.

“Lần điều chỉnh chế độ cấp phát này chủ yếu thay đổi cách đãi ngộ. Từ chỗ tất cả ăn chung một nồi, ai ăn được cứ ăn, ai không ăn thì thôi, chuyển sang phân phối theo lao động, đãi ngộ tương xứng với đóng góp.

“Có hai lý do.”

“Một là giảm áp lực hậu cần để nâng tỷ lệ sống sót của đa số. Ai cũng đã thấy, tận thế đã đến. Nhưng kéo dài bao lâu, bao giờ kết thúc, chưa ai trả lời được. Muốn tồn tại lâu dài, chúng ta phải tính toán từng hạt gạo, đánh một cuộc chiến tiêu hao. Không thể đem lương cứu mạng của ngày mai ra hưởng thụ hôm nay. Hạ tiêu chuẩn đãi ngộ cơ bản vì vậy là điều không tránh khỏi.”

“Hai là vì công bằng. Bình quân chủ nghĩa tuyệt đối chính là bất công lớn nhất. Không làm thì không làm, ai làm thì làm chết đi, cuối cùng đãi ngộ như nhau. Như thế còn ai muốn xắn tay?”

Nơi cửa sổ bếp, đội hậu cần mặc áo bếp trắng lặng lẽ gật đầu, ánh mắt đồng tình.

Trong cộng đồng người sống sót, bây giờ mệt nhất chính là họ.

Có nghề, họ bị kéo ra gánh việc.

Sáng sớm đã dậy lo bữa, tối muộn lại chuẩn bị cho ngày mai.

Kẻ khác thì ngủ, tám chuyện, rảnh quá lại chê cơm dở.

Đãi ngộ ngang nhau, cớ gì mình làm trâu làm ngựa.

“Sẽ có người bảo tất cả đều là nạn nhân, đáng được ưu tiên bảo đảm. Hãy phát huy tinh thần nhân đạo. Nhưng thế giới đã thay đổi tận gốc. Trong cuộc họp gần đây, Cố thủ trưởng đã chỉ ra rằng tận thế không còn là một thảm họa nhất thời, mà là sinh hoạt thường nhật các vị buộc phải thích nghi. Bởi vậy mô hình cứu trợ của khu trú ẩn cũng phải đổi. Muốn sống tiếp, mỗi người phải vứt bỏ tâm thế nạn nhân, đừng ngửa tay đợi cứu trợ, đừng chờ cấp phát. Các vị không còn là người gặp nạn nữa. Hãy trở lại làm người sản xuất như trước kia.

“Chúng ta phải tự cung tự cấp. Không tự chủ thì chờ ai phát cho các vị? Lũ zombie chăng? Tổ chức cứu trợ chăng? Hay chờ đồ ăn rơi từ trên trời?

“Xin hãy đem sở trường của mình ra, tạo ra giá trị trong khuôn khổ sinh tồn hiện có. Nói lớn là vì sự tiếp nối của loài người. Nói nhỏ là vì chính các vị. Da còn không giữ nổi thì lông bấu vào đâu.”

Kết thúc, nhà ăn lặng đi.

Mặt người ngổn ngang cảm xúc.

Kẻ mơ hồ, kẻ lo lắng, kẻ căng mặt bất phục.

Chưa ai nhảy dựng lên, tất cả chờ chi tiết.

“Sau đây là điều chỉnh cụ thể. Sau bữa này sẽ dán công khai ở nhà ăn và bảng thông báo tầng ký túc, ai không nhớ có thể xem lại.”

Người sống sót phổ thông, tức không đảm nhiệm bất kỳ công việc nào của khu trú ẩn, mỗi ngày khẩu phần cơm và thức ăn tổng cộng 500 gram.

Người sống sót thuộc nhóm đóng góp, tức nhận việc do khu trú ẩn phân công như đầu bếp, quản lý, mỗi ngày khẩu phần tổng cộng 2000 gram.

Nhóm nguy cơ cao, tức theo quân ra trận hoặc đảm nhiệm bảo đảm hậu cần trực tiếp, đãi ngộ thường nhật theo tiêu chuẩn chiến sĩ.

Nhân lực kỹ thuật cao, có thể trực tiếp nâng sức mạnh tổng thể của khu trú ẩn, đãi ngộ thường nhật theo tiêu chuẩn chiến sĩ.

Phụ lục: Trẻ sơ sinh có thể xin sữa bột, sữa tươi và các sản phẩm dinh dưỡng đặc thù. Trẻ dưới mười tuổi áp dụng đãi ngộ như nhóm đóng góp.

Cách phân tầng này đơn giản là phân theo mức đóng góp.

Không đóng góp thì chỉ nhận mức sinh hoạt tối thiểu, chắc chắn không no.

Thiết kế này nhằm giảm hẳn sâu gạo.

Lợi ích sẽ kéo người ta đứng dậy mà làm. Bằng không, ngày ngày nằm dài trong phòng, ăn xong ngủ, ngủ dậy ăn, rảnh thì xuống nhà thi đấu chơi bời, trừ việc không có mạng thì còn sướng hơn trước tận thế. Thế thì bộ đội của Cố Thừa Uyên thành gì. Thành đầy tớ và cu-li cho họ sao.

Phân tầng là cần thiết. Địa vị chiến sĩ lại càng phải nâng lên bằng đãi ngộ đặc biệt, thấm dần vào nhận thức chung. Đây là đồng thuận của Cố Thừa Uyên và cả nhóm Thái An Tâm.

Phần trẻ con tuy ngắn hạn không sinh lợi, nhưng là khoản đầu tư dài hạn.

Không thể để loài người chấm dứt ở thế hệ này.

Tương lai trông vào lứa kế tiếp.

Mốc mười tuổi có suy nghĩ riêng. Trước mười tuổi trẻ còn yếu, y tế thời mạt thế lại tụt dốc, cần cho các em một đời sống tương đối dễ chịu để giảm tỷ lệ yểu tử. Sau mười tuổi bắt đầu cho nếm đòn của tận thế. Đây là giai đoạn vàng xây dựng nhân sinh quan. Tránh nuôi thói kiêu căng, gây dựng ý thức nguy cơ, để các em hiểu đãi ngộ trước mười tuổi không phải điều hiển nhiên.

Áp dụng xong, chưa biết còn đứa trẻ nào mong nhanh lớn hay không.