Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Lại đến, mau chóng đem công pháp này đẩy tới Đại Thành!” Ngô Thông cắn răng nói.
Hắn cũng là một tay hái hoa lão luyện, đã nếm qua các loại tư vị, song tu ở trong lòng hắn vốn chỉ đại biểu cho sự "Phiêu phiêu dục tiên".
Giờ phút này, công pháp Diệp Tiêu Dao cho hắn để cho hắn đối với song tu có nhận thức mới.
Bà mẹ nó thứ này cùng sảng khoái không có nửa điểm quan hệ a!
Mà theo thời gian trôi qua, tu vi hai người tinh tiến càng lúc càng nhanh, công pháp cũng đang dần dần nâng cao.
Lúc này tác dụng của tinh dầu gió đã theo đó chậm lại.
Cuối cùng cơn đau biến mất, điều này làm cho Ngô Thông thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, giống như từ địa ngục trở về thiên đường.
Tú nương cũng nhận ra điều này mà có chút rên rỉ, cảm thấy khoái hoạt trước nay chưa từng có.
"Lọ tinh dầu gió kia tuy để cho chúng ta thống khổ, nhưng hiệu quả của nó xác thực phi phàm, không chỉ có tăng lên tốc độ tu luyện mà còn có thể trợ người dùng kéo dài cuộc song tu!"
Ngô Thông rốt cục tìm được chỗ tốt của tinh dầu gió, càng ngày càng vui mừng.
Sau đó gian phòng đại chấn, đất rung núi chuyển, tiếng cười không dứt bên tai.
Nhưng bọn hắn không biết là Diệp Tiêu Dao và Bạch trưởng lão đang ở trên chạc cây ngoài viện nhìn chằm chằm bọn hắn.
Khi Bạch trưởng lão nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Ngô Thông thì hết sức hả giận.
Không lâu sau Ngô Thông không còn thống khổ nữa làm cho lòng hắn khó chịu.
Đây là thủ đoạn của Tiểu Tổ sao? Có chút tà môn nhưng đối với đôi cẩu nam nữ này vẫn còn quá nhân từ!
Bạch trưởng lão liếc nhìn Diệp Tiêu Dao, hắn vẫn cho rằng Diệp Tiêu Dao còn có thiện lương, nói lời thấm thía: "Đôi cẩu nam nữ này dám lột da đệ tử Thái Huyền nên tội không thể tha thứ, tiểu tổ không nên thiện lương với bọn hắn, bởi vì nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.”
“Vô số năm qua, chuyện chính đạo bởi vì phát thiện tâm nên đã bị ma đạo lợi dụng, cuối cùng thân tử đạo tiêu có nhiều lắm.”
Bạch trưởng lão tận tình khuyên bảo, ân cần dạy dỗ.
Diệp Tiêu Dao nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt quái dị.
Lấy tính tình của hệ thống, ta sớm muộn cũng bị đám người Ma đạo kia đặt lên bàn thờ làm tổ sư gia, mỗi ngày cung phụng!
Thiện lương sao?
Ừm, ta thật tử tế!
Diệp Tiêu Dao ngại ngùng cười cười.
Thời gian trôi qua, chân trời hiện lên một tia bạch tuyến.
Mặt trời đã sắp mọc ở phía đông mà đôi nam nữ trong phòng vẫn hừng hực khí thế như cũ. Sinh lực tràn đầy, chiến đấu không ngừng.
Diệp Tiêu Dao cũng không biết hai con hàng này đã giao hoan lần thứ mấy, nhưng tư thế của bọn hắn đúng là thiên kỳ bách quái, càng có nhiều loại động tác có độ khó cao để cho hắn rất là rung động, bội phục vạn phần.
Diệp Tiêu Dao không khỏi cảm thán hai người này không hổ là dân chơi chuyên nghiệp, Tokuda lão sư đến phỏng chừng cũng đều phải quỳ xuống bái sư học nghệ.
Rốt cục Bạch trưởng lão đứng bên cạnh cũng nhịn không được, vì hắn chờ mong nửa ngày mà cảnh tượng tẩu hỏa nhập ma căn bản không có.
Khi lại nghĩ đến hai đệ tử đáng thương của mình bị lột da, mà hai kẻ tu sĩ Ma đạo này lại dám làm chuyện cẩu thả ở Thánh Địa Thái Huyền, quả thực làm cho hắn tức giận không thể chịu đựng được.
“Nên động thủ rồi!”
Khuôn mặt Bạch trưởng lão hiện lên sát khí nói, nhưng hắn vừa muốn động thủ thì thân thể liền run lên, con mắt dần dần trừng lớn, tóc gáy dựng thẳng.
Bởi vì trong gian phòng kia... Nổ tung!
Bùm!!!
“A a a a!”
Ngô Thông co người lại như con tôm hùm lớn, hai tay ôm nửa người dưới kêu thảm rất thê lương, mảng lớn máu tươi nhuộm đỏ đệm chăn.
Tú nương cũng thét lên chói tai, nàng cũng bị nổ không nhẹ, cả người run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn thấy mà giật mình.
Vừa rồi cả hai còn sảng khoái đến tận trời, nhưng trong nháy mắt đã rơi xuống vực sâu thống khổ.
Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục không ngoài như thế.
“Công pháp này...... Có vấn đề! Là Diệp Tiêu Dao ra tay!”
Ngô Thông rất thông minh, không bao lâu hắn liền hiểu ra, khuôn mặt bởi vì thống khổ mà vặn vẹo, con mắt lồi ra mang theo oán hận ngập trời.
Hắn thân là kẻ đứng đầu Âm Dương bát tử của Âm Dương Tông, cho nên mệnh căn của hắn so với cái gì cũng đều trọng yếu hơn.
Bây giờ nó đã nổ tung, điều này so với giết hắn còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.
Ngô Thông là tu sĩ ma đạo, hắn so với rất nhiều người đều cẩn thận hơn.
Diệp Tiêu Dao sáng tạo trăm bộ công pháp kia hắn cũng chỉ tu luyện một bộ mà thôi. Chỉ khi xác định các công pháp kia không có vấn đề hắn mới đi tìm hiểu hư thực, cầu một bộ công pháp song tu.
Sau khi cầu được, hắn cũng kiểm tra lại nhiều lần và không có phát hiện vấn đề.
Nhưng bây giờ Ngô Thông mới rõ ràng Diệp Tiêu Dao có ngộ tính nghịch thiên cỡ nào, công pháp có lỗ hổng lớn như vậy mà lấy tầm mắt của hắn cũng không cách nào nhìn ra manh mối.
Tú nương lúc này đã bị nổ cho huyết nhục đầy người, khuôn mặt dữ tợn như lệ quỷ, trong mắt nàng ngoại trừ sự oán độc còn có một tia sợ hãi.
Đang lúc khoái hoạt nhất thì đột nhiên nổ tung, thủ đoạn này còn tàn nhẫn hơn so với ma đạo!
Tú nương nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn mỹ, vô hại của Diệp Tiêu Dao mà từ đáy lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi to lớn, so với tông chủ Âm Dương tông còn sợ hãi hơn.
Kẻ này mới tám tuổi mà đã tâm ngoan thủ lạt như vậy sao?