Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Hắn sẽ không vô duyên vô cớ ban công pháp có vấn đề cho đệ tử của mình, chúng ta bị lộ rồi!"
Ngô Thông cố nén đau nhức, uống vào thánh dược trị thương, nửa người dưới nhanh chóng được chữa trị.
Hắn run rẩy sờ sờ vào hạ bộ của mình, hận ý điên cuồng.
Chỗ này không thể phục hồi trừ khi hắn đạt đến cảnh giới chân tay bị đứt có thể tái sinh.
“Chúng ta có Khi Thiên Kính, coi như là Đại Thánh, chỉ cần không phải đứng ở gần thì cũng không có khả năng nhìn thấu!”
Tú nương cũng nhanh chóng uống thánh dược trị thương, không dám tin nói.
Phụ thân của Ngô Thông chính là Hợp Hoan tổ sư, là một vị Thánh Nhân Vương. Hắn có thể yên tâm để cho Ngô Thông nằm vùng tại thánh địa Thái Huyền tự nhiên là có tuyệt đối nắm chắc.
Khi Thiên Kính chính là đại thánh khí của một vị Đại Thánh mấy vạn năm trước để lại.
Hợp Hoan tổ sư lấy vĩ lực uẩn dưỡng suốt mấy ngàn năm, có năng lực man thiên quá hải, thần diệu vô cùng.
Bốp!!!
Ngô Thông tát Tú Nương một cái, giận không kềm được chất vấn: "Ta làm sao biết Diệp Tiêu Dao có thể nhìn thấu chứ? Hắn chính là một tên quái thai!”
Nói xong Ngô Thông trực tiếp lấy ra một tấm gương cổ ố vàng, kim quang lập lòe bao lấy hắn, hắn nhanh chóng hướng ngoài cửa lủi đi.
Về phần Tú nương thì chuyện sống chết của nàng chẳng liên quan gì đến hắn.
Công pháp này của Diệp Tiêu Dao chỉ là thăm dò, nếu như hắn đã xác thực thân phận của ta thì Thái Huyền cao tầng đã sớm bắt ta đi, do đó ta vẫn còn có cơ hội thoát thân!
Ngô Thông trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt phảng phất như Quỷ Dạ Xoa, gằn từng chữ nói: "Diệp Tiêu Dao, nếu ngươi dám bước ra Thánh Địa Thái Huyền một bước, ta chắc chắn sẽ bắt lấy ngươi rồi thiến ngươi, đốt ngươi!"
Nỗi đau hôm nay tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn cho Ngô Thông.
Lúc này bầu trời đã hiện lên màu trắng, dãy núi của Thánh Địa Thái Huyền bị một tầng sương mù mênh mông bao phủ, gió núi lạnh lẽo.
Ngô Thông phá cửa xông ra, mang theo ánh sáng mà chạy thẳng đến Thái Huyền sơn môn, để lại tú nương hoảng hốt trong phòng.
“Không hổ là người trong ma đạo, vừa nhận thấy nguy hiểm ngươi liền không chút do dự vứt bỏ lão bà của mình thoát đi!”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Ngô Thông vừa mới bay ra khỏi sân viện thì lập tức dừng bước, theo tiếng nhìn lại.
Hắn thấy bên trên cọc sắt luyện công phía trước cách hắn mười trượng có một thân ảnh thiếu niên đang lẳng lặng đứng thẳng.
Thiếu niên này mặc một bộ bạch bào, dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt trong suốt như hồ nước, điềm nhiên đứng yên, không giống người phàm.
“Diệp! Tiêu! Dao!”
Ngô Thông từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ, tròng mắt nhất thời đỏ lên, hận không thể chém chết thiếu niên trước mắt mình tại chỗ.
Hắn đường đường là người đứng đầu Âm Dương bát tử của Âm Dương Tông nay lại trở thành thái giám, toàn bộ đèu nhờ tên tiểu vương bát đản trước mắt hắn ban tặng.
"Ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta sao? Ngươi thật sự cho rằng tại Thánh Địa Thái Huyền ta giết không được ngươi ư?"
Sắc mặt Ngô Thông âm trầm, sát khí dày đặc, một đạo kim quang cuốn lên, lập tức kéo gần khoảng cách với Diệp Tiêu Dao, một chưởng hướng vào đầu Diệp Tiêu Dao giận dữ đập xuống, ma khí cuồn cuộn như sóng vỗ bờ.
Diệp Tiêu Dao nheo mắt lại, khẽ lắc đầu, tùy ý để một chưởng này vỗ lên người mình.
Chưởng lực của Ngô Thông vốn là khí thế hung hăng, nhưng khi tiếp xúc với Diệp Tiêu Dao lại giống như gió mát phất núi, hóa thành ảo ảnh bọt biển trực tiếp tiêu tan.
“Chút trò vặt này ngươi lừa dối được ta à?” Diệp Tiêu Dao khinh thường, hỏi.
Mặc dù Ngô Thông thật sự hạ thủ với hắn, nhưng với thực lực hiện tại của hắn thì không có gì phải đắn đo.
Quay đầu nhìn lại liền thấy ngoài ba dặm hư không, một đạo thân ảnh trong suốt nhanh chóng phi độn, tốc độ không thua gì một vị Hợp Đạo đại năng.
Đó đúng là Ngô Thông!
Giây tiếp theo, bầu trời tối sầm lại, một bàn tay to lớn màu trắng bao trùm mười dặm, giống như đập ruồi đem Ngô Thông đập trở về, ngã xuống trước người Diệp Tiêu Dao, ho ra miệng lớn máu tươi.
“Vẫn là đại thánh khí chuyên môn dối thiên gạt địa, giúp người bỏ chạy. Quả nhiên là đại thủ bút.”
Bạch trưởng lão hiện thân, đi tới bên người Diệp Tiêu Dao, trong tay thưởng thức một mặt gương đồng cổ lão, khiếp sợ không thôi.
“He he he! Không biết tiểu tử này là hậu bối của lão quái vật nào trong Âm Dương tông mà lại được ban cho một thanh đại thánh khí nhỉ?” Diệp Tiêu Dao đưa tay ra, nói: "Quả nhiên là tiện nghi cho ta.”
Đại thánh khí ở Thánh Địa Thái Huyền cũng là bảo bối áp đáy hòm, đặt ở bên ngoài nhất định có thể khiến cho thiên hạ gió tanh mưa máu.
Bạch trưởng lão thấy thế liền đưa gương đồng cho Diệp Tiêu Dao, sau đó kéo xa khoảng cách với Diệp Tiêu Dao.
Hắn nhớ tới cảnh tượng trong phòng nổ tung trước đó, lấy đạo tâm của hắn mà cũng nhịn không được cảm thấy da đầu tê dại.
Hắn rốt cục hiểu được Diệp Tiêu Dao nói "Nổ" là có ý gì.
Bà mẹ nó quá kinh dị a!
Ai còn dám nói tiểu tổ tâm địa thiện lương thì ta tất cho đối phương một cái bạt tai thật mạnh!
“Tiểu súc sinh! Ngày khác cha ta nhất định chém đầu ngươi, diệt Thái Huyền của ngươi!”
Ngô Thông biết rõ chạy trốn vô vọng, gắt gao nhìn thẳng gương đồng, điên cuồng rống to.
Đồng thời trong lòng hắn còn có một tia hối hận không nên đi cầu Hợp Hoan Công, nếu không hắn làm sao lưu lạc đến kết cục này.
Không cần nghĩ ngợi nữa vì đã biết Diệp Tiêu Dao cùng Bạch trưởng lão đã một mực ở ngoài viện của hắn theo dõi.
“Sưu hồn đi, ta muốn xem nguyên nhân hắn đột nhiên đến Tiểu Lâu tìm ta cùng với lai lịch của hắn.” Diệp Tiêu Dao sờ sờ cằm, nói.
Ngô Thông có lai lịch không nhỏ, không phải nằm vùng bình thường, trong đầu hắn không có khả năng bị đại năng hạ xuống cấm chế.
“Ngươi dám!”
Ngô Thông rống to, nhưng thân thể lại điên cuồng lui về phía sau.
Bạch trưởng lão cũng không để ý, bàn tay to của hắn bắt lấy đầu Ngô Thông trực tiếp triển khai sưu hồn.
Đối phó với người trong ma đạo dám lột da đệ tử môn hạ của hắn thì hắn liền không có nửa điểm mềm lòng.