Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Rào rào rào!
Ba người Cổ Linh tiên tử một đường truy tung, bầu trời bắt đầu rơi xuống giọt mưa.
Cho đến khi mưa to tầm tã, cuồng phong gào thét, Thánh Địa Thiên Sư một ít cỏ cây lay động lờ mờ, không khí vô cùng âm trầm.
Ba người Cổ Linh tiên tử không dám vận dụng quá nhiều tu vi, đành phải cầm lên dù giấy và đi đường núi.
Hạt mưa rơi xuống ô phát ra âm thanh lộp bộp.
Các nàng trong đêm mưa đi nhanh về phía trước, đuổi theo Thái Huyền đệ tử, đi tới một mảnh đất hoang cỏ dại mọc thành bụi.
Đùng!!!
Một tia chớp nổ vang, bầu trời trong nháy mắt sáng ngời, chiếu rọi từng ngôi mộ phía trước, còn có cây bách bị gió thổi rung động ào ào.
Mưa to trộn lẫn bùn lầy hình thành dòng suối nhỏ, từ sâu trong bãi chôn cất chảy ra.
“Chúng ta...... Chúng ta trở về đi, nơi này quá kinh người!”
Giày thêu của Tiểu Phấn đã ướt hết rồi, nàng xoa xoa cánh tay nổi da gà, có chút sợ hãi, co rụt cổ lại.
Cái mộ địa này nàng có chút ấn tượng, bên trong chôn cất đều là ma tu, ác nhân bị Thánh Địa Thiên Sư diệt trừ.
Mỗi người đều chết không nhắm mắt, oán khí trầm trọng.
Hơn nữa nơi này thật sự có ma!
“Nếu như chúng ta có thể biết được bí mật tu luyện của bọn hắn thì mạo hiểm một lần đều rất đáng giá!" Cổ Linh tiên tử cắn răng nói.
Nàng cũng có chút tê dại, thật sự không biết đám Thái Huyền đệ tử kia chạy loạn đến đây làm cái quái gì?
Tiếp tục đi về phía trước, các nàng rốt cục thấy được mười mấy tên Thái Huyền đệ tử.
"Bọn hắn... đang đào mộ sao?"
Các nàng trốn sau một gốc cây bách thô to, nhìn xem mười mấy tên Thái Huyền đệ tử mặc áo đen đang cầm xẻng đào mộ.
Âm khí xâm nhiễm bùn đất nên có chút cứng rắn, rất khó đào bới.
Các nàng đều thấy mà bối rối, có loại kích động muốn lập tức chạy trốn.
“Đám người này phát rồ rồi sao?”
Các nàng sợ nếu mình bị phát hiện thì sẽ có thể bị hành hạ đến chết rồi phanh thây hay không?
Cuối cùng ba người Cổ Linh tiên tử hoàn toàn dừng lại, run rẩy nhìn Thái Huyền đệ tử đào ra một tòa lại một tòa mộ bia, lấy ra xương cốt bên trong ném qua một bên.
Sau đó nghe bành một tiếng, mười mấy tên Thái Huyền đệ tử này đồng loạt nằm xuống mộ.
“Sư huynh, xin hãy chôn ta, cám ơn ngươi!”
…
Ở một góc nghĩa trang, Diệp Tiêu Dao ngồi xếp bằng trên một gốc tùng bách, trên đỉnh đầu của hắn có một cái quan tài đặt ngang trên chạc cây để che mưa.
“Cực Âm Chi Địa! Có chút ý tứ!”
Diệp Tiêu Dao không có ý tứ để ý ba nữ phóng viên kia, híp mắt nhìn về phía chỗ sâu mộ địa.
Quần thể phần mộ này cực lớn, âm khí cực thịnh, mà âm khí ở chỗ sâu nhất lại càng xông lên trời, hình thành sương mù dày đặc.
Sâu trong sương mù mơ hồ có ánh sáng lấp lánh, giống như có một tòa thành trấn tọa lạc trong đó, náo nhiệt một cách kỳ cục.
Nơi đó tuyệt đối là đại hung địa!
Nhưng Diệp Tiêu Dao lười quan tâm, hắn lắc đầu lấy ra một quyển tiểu thuyết << Năm tháng huy hoàng sau khi ta chết >> và tinh tế phẩm đọc.
…
“Đây chính là bí pháp tu luyện của Thái Huyền Thánh Địa sao?”
Cổ Linh tiên tử khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch, kiến thức của nàng so với một ít Trảm Đạo Vương còn muốn rộng hơn, nhưng vẫn chưa thấy qua công pháp nào thái quá như vậy.
Ma quỷ nhìn thấy đều phải gọi thẳng người trong nghề!
Mà bên trong mộ địa còn có hai người không có nằm xuống mộ, nghe vậy liền bất mãn nói: "Sư huynh không rảnh lấp đất cho các ngươi!"
Nói xong hai người này sâu kín hướng về Cổ Linh tiên tử bọn hắn phương hướng nhìn lại, lộ ra nụ cười tà ác.
Răng rắc!
Một tia chớp xẹt qua, bạch quang chợt hiện, chiếu rọi ra khuôn mặt trắng bệch thảm thiết dưới hắc bào của hai người kia, còn có hàm răng trắng tinh.
“Phiền ba vị giúp chúng ta một việc, đó là chôn những sư đệ này của ta!”
Hai người nói xong liền không đợi ba người Cổ Linh tiên tử hưởng ứng, lần lượt móc ra dây thừng đỏ đeo lên cổ, sau đó liền thả người nhảy lên cành cây.
Hai người thẳng tắp lơ lửng trên không, con ngươi lồi lên, sắc mặt tím bầm, đầu lưỡi thè dài, mắt thấy là không còn sống nữa.
Kẽo ket kẽo kẹt!
Thi thể hai người này bị nước mưa đánh vào, đêm khuya âm u trong mộ địa phiêu phiêu đãng đãng, cây cổ thụ bị ma sát kêu kẽo kẹt.
Một luồng gió lạnh mang theo mưa to thổi tới, để cho ba người Cổ Linh tiên tử khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, sợ tới mức thiếu chút nữa bị bệnh tim.
“Sư huynh, cái cây này không rắn chắc, nó treo không chết ta!” Một trong hai người treo cổ bỗng nhiên phát ra giọng nói.
“Vãi! Cây này treo không chết ngươi thì đổi qua cây khác! Luôn luôn có một cây có thể treo chết ngươi a!” Người treo cổ còn lại lập tức mắng chửi.
Một lát sau cả hai hoàn toàn không có động tĩnh.
“Chuồn thôi…” Cổ Linh tiên tử run rẩy nói, vội vàng lui về phía sau.
Mới vừa đi chưa được mấy bước thì nàng liền nghe trong mấy cái mộ kia truyền ra âm thanh.
“Mấy người các ngươi đừng đi! Mau giúp chúng ta lấp đất! Nếu không lấp đất thì chúng ta sẽ giết các ngươi!”
“Lấp! Chúng ta lấp!”
Tiểu Phấn Bạch bị dọa đến khóc to tại chỗ, run rẩy tiến lên, vội vàng cầm lấy xẻng đổ đất lên người một tên Thái Huyền đệ tử trong hố.
…