Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Có thể biến thành quỷ, lại còn bị Thánh Địa Thiên Sư chuyên môn chôn ở nơi này, trước khi chết đều là nhân vật ma đạo cấp đại lão.
Sau khi chết thần hồn bị đánh nát, oán khí không tiêu tan, một thời gian sau có xác suất trở thành quỷ vật, tu quỷ đạo, nói chung tính tình rất tàn nhẫn.
Thế nhưng bên cạnh là Thánh Địa Thiên Sư, dưới sự lãnh đạo của Lão Thiên Sư vĩ đại, bọn hắn đã sớm tiến hành giáo dục tân kỳ, ai dám gây chuyện?
“Đứng nói chuyện không đau thắt lưng à? Để hắn chiếm cứ mộ phần của các ngươi thử xem!”
“Ta còn có hai trăm năm vay chưa trả đây!”
Thi Ban lão nhân nhất thời nổi giận.
Mấy lão quỷ vừa tới kia không biết nói gì cho phải, mặc dù chưa từng ra khỏi nghĩa trang, cũng chỉ kế thừa mảnh vỡ ký ức trước đó, nhưng danh tiếng của Thánh Địa Thái Huyền thì bọn hắn vẫn biết được.
Trên nội sam của đám Thái Huyền đệ tử này có ký hiệu chữ "Huyền" của Thánh Địa Thái Huyền, vậy ai dám chọc bọn hắn?
Đúng lúc này, mấy cái lão quỷ ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía sau lưng thi ban lão nhân, nước miếng đều chảy xuống.
Thật non a!
“Mấy vị, Thái Huyền đệ tử của ta mượn quý bảo địa tu hành vài ngày nữa thôi!” Diệp Tiêu Dao cầm ô giấy dầu đứng ở nơi đó, khí chất phong khinh vân đạm nói.
“Bà mẹ nó, ngươi là ai?” Thi ban lão nhân nhìn chằm chằm Diệp Tiêu Dao, miệng phun ra âm khí, hỏi.
Con ngươi to đen như mực của hắn đảo loạn, tựa hồ đang có ý đồ gì đó.
Chú búp bê nhỏ như vậy vẫn là lần đầu gặp a!
Nếu như ta có thể một ngụm ăn hết giòn tan thì...... Mỹ vị quá!
Diệp Tiêu Dao mỉm cười không nói, chỉ chỉ lên trời.
Thi Ban lão nhân cùng mấy lão quỷ kia ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh huyết bào mơ hồ đang yên lặng nhìn chăm chú bọn hắn.
“Ấy ấy ấy! Không phải chỉ là mượn giường của lão hủ dùng một chút thôi sao! Dễ nói, dễ nói! Đừng nói mượn vài ngày, ở lâu cũng không thành vấn đề!” Thi ban lão nhân trực tiếp đưa tay đem xương sống của mình bẻ gãy, đặt ở trên thắt lưng quần, nói.
Lưng của hắn trực tiếp cong xuống, chỉ sợ mình hèn mọn có vẻ không đủ chân thành.
Mẹ nó đủ phê! Nửa bước Đại Thánh đều được mời tới sao?
Tiểu ca trước mắt này rốt cuộc là hậu bối của vị Đại Phật nào a?
Hậu trường của hắn quá cứng! Cái xác khô này của ta cũng không cứng bằng ngươi!
Dựa theo cảnh giới quỷ tu để tính toán, quỷ tướng ở đây tối thiểu tương đương với Thiên Nhân cảnh, nhưng ở trong mắt Đại Thánh cùng con kiến không có khác nhau.
Thái Huyền đệ tử tu hành ở đây làm sao có ai dám ngăn cản?
"Lão Lý, không phải ta đã nói với ngươi, dưới sự lãnh đạo anh minh của Thánh Địa Thiên Sư, ngươi thân là lão thi sao còn không biết lễ phép như vậy?”
“Đúng đúng đúng! Lão Lý, Khổng Dung nhường Lê còn được, ngươi nhường mộ còn không được sao?”
Mấy lão quỷ kia đều run rẩy, lập tức quay đầu lại quở trách Thi Ban lão nhân.
“Ha ha ha ha, tiểu ca à, ngài uống răng… À nhầm, ngài uống trà nhé~”
Sau đó bọn hắn nhanh chóng tiến đến trước mặt Diệp Tiêu Dao cúi đầu khom lưng.
Cả đám loảng xoảng lấy ra một đống lớn nồi niêu xoong chảo, lục lọi nửa ngày mới tìm ra nhóm trà cụ cổ xưa, dùng quỷ hỏa đốt lên một bình trà.
Cũng có lão quỷ nhanh chóng dựng lều cỏ để che mưa cho Diệp Tiêu Dao, bộ dáng y như lão chó săn.
“Chư vị Thái Huyền đệ tử đến đây cũng giống như đến nhà mình, đừng có khách khí nha!” Có lão quỷ lại lấy ra mấy bầu rượu lâu năm, đổ xuống bên cạnh mười mấy ngôi mộ, cuối cùng dựng lều trên các ngôi mộ, cười nói: "Trời mưa nên hơi ẩm lớn, dễ bị hàn thối đất.”
Mười mấy Thái Huyền đệ tử trong mộ phần đều tỏ ra rất tán thưởng.
“Khách khí sao? Chiếm giường của ta mà còn đặc biệt khách khí sao?” Thi Ban lão nhân trong lòng oán thầm, càng nghĩ càng tức: "Ta sống quá lâu nên theo không kịp thời đại a! Đầu năm nay Thánh Địa tu hành đều biến thái như vậy ư?”
“Đừng để ý tới hắn, lão thi ban này tu luyện quá lâu nên đầu óc bị tu luyện hỏng rồi! Ngài ngồi đi!” Một lão quỷ lấy ra một cái ghế thái sư, tay áo dùng âm khí ngưng tụ lau sạch bụi bặm.
“Ừm, không tệ, thật sự là áo bông tri kỷ của ta! Ngươi tên gì?” Diệp Tiêu Dao gật đầu, nằm xuống, thưởng thức một ngụm trà, hỏi.
“Tiểu lão nhi tên là Triệu Đại Bảo, trước đó có biệt danh là Ma Ảnh Thượng Nhân.”
Ma Ảnh Thượng Nhân!
Hít!!!
Vương Lập đang treo cổ ở trên cây cổ thụ lập tức kinh hô: "Chẳng lẽ đây là Ma Ảnh thượng nhân đến từ Thái Âm Ma Cung vào ba ngàn năm trước?”
Những người khác cũng bị sốc toàn tập.
Hoàn toàn nhìn không ra a! Lão chó săn này vậy mà là Á Thánh năm đó, còn là lão tổ của Thái Âm Ma Cung!
“Đều là hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới!” Ma Ảnh thượng nhân cúi đầu khom lưng, khiêm tốn nói.
Á Thánh có trâu bò hơn nữa thì cũng kém vị trên kia a!
“Ừm, xem ra các vị đều có thân phận mặt bài!” Hai mắt Diệp Tiêu Dao sáng ngời, vỗ tay cười nói: "Không bằng chúng ta ngồi đây luận đạo thì như thế nào?”
Luận đạo là việc có nhiều gợi ý cho ta nhất, nói không chừng ta lại có thể sáng tạo công pháp để nghiệm chứng con đường của mình!
“Chuyện này…”
Đám người Ma Ảnh Thượng Nhân hai mặt nhìn nhau, không biết tiểu gia hỏa trước mắt còn chưa đủ lớn này lấy đâu ra tự tin để cùng bọn hắn ngồi luận đạo.
Cảnh giới bất đồng có chênh lệch không chỉ là tu vi, còn có tâm tình cùng lý giải đối với đại đạo chí lý.
Như việc để cho một nhà toán học luận đạo với một học sinh tiểu học vậy. Học sinh tiểu học có thể nghe hiểu một chút đã là tốt rồi.