Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Aiii, đáng tiếc, không thể cùng tiểu ca đàm luận quỷ đạo nữa!”

Ma Ảnh Thượng Nhân vô cùng tiếc nuối, vì cùng Diệp Tiêu Dao luận bàn giúp cho hắn có nhiều gợi ý.

“Tiểu tử kia đến cùng là ai? Thánh Địa Thái Huyền từ khi nào xuất hiện một hậu sinh yêu nghiệt như vậy?” Lão thây khô nghi ngờ hỏi.

Bọn hắn tuy ở chỗ này nhưng vẫn thường xuyên làm việc, mặc dù có thể rời khỏi phạm vi nhất định nhưng không thể đi quá xa, nếu không sẽ làm họa tứ phương, nhất định sẽ bị Thánh Địa Thiên Sư thanh toán.

Một ít tin tức bọn hắn tương đối bế tắc, nhưng lão đại của nơi này là Quỷ Tổ lại là ngoại lệ.

“Hắn là con trai của Diệp Nam Thiên của Thánh Địa Thái Huyền, có ngộ tính nghịch thiên!”

Một lão quỷ cao lớn tay cầm rìu to đi ra từ chỗ sâu, đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm phương xa, nói.

“Cái gì? Là hắn sao?”

Lão thây khô, Ma Ảnh thượng nhân vô cùng hoảng sợ, vẻ mặt kinh hãi.

Cái tên Diệp Tiêu Dao bọn hắn vẫn có nghe thấy, là kẻ có ngộ tính rất nghịch thiên.

Bọn hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Diệp Tiêu Dao lại là con một của Diệp gia.

Đừng nói là xuống tay, cho dù làm Diệp Tiêu Dao bị thương một cọng lông, bãi tha ma này cũng sẽ bị san thành bình địa!

Bọn hắn kịp phản ứng, vội vàng xoay người.

“Bái kiến Quỷ Tổ!”

Lão quỷ cao lớn này khi còn sống chính là một vị đại lão chân chính có tu vi Thánh Nhân Vương.

Sau khi chết cũng đã tu luyện mấy ngàn năm, đạt tới tu vi Thánh Nhân, trực thuộc quản hạt của Thiên Sư Điện.

“Ừm.” Lão quỷ cao lớn gật đầu, tặc lưỡi nói: "Chậc, đại hội thánh địa lần này Phiêu Miểu Tiên Cung sợ là gặp phải đối thủ rồi.”

Ban ngày, ánh nắng tươi sáng, trời trong mây trắng.

“Vòng quyết chiến rốt cục cũng tới! Không biết thế hệ này ai có thể trở thành người đứng đầu chín đại Thánh Địa?”

“Ta càng muốn nhìn xem một chút, vị đại yêu nghiệt Thái Huyền tiểu tổ sáng tạo công pháp kia đến cùng có phong thái như thế nào?”

Đấu trường lần nữa sôi trào lên, lần này số người tới đây lên tới mười lăm vạn, thế lực khắp nơi đếm không xuể.

Cả đám đều mang vẻ mặt hưng phấn, chờ mong không yên.

Chín đại thánh địa cũng đã đến.

Trên khán đài, Nghiêm Lăng Quân, Thanh Phong thánh chủ cũng đã sớm tới.

Thu hút sự chú ý nhất là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, mặc một bộ váy xếp nếp màu đỏ thêu viền vàng, đầu đeo trâm phượng giống như một con hồng tước.

Nàng ước chừng mười tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, mắt đào môi đỏ.

Trong vẻ thanh thuần đáng yêu của nàng mang theo một tia quyến rũ, làm cho người ta có loại cảm giác xúc động muốn ôm vào lòng.

Nàng giống như là thiếu nữ thanh thuần uống rượu say, điển hình vừa thuần khiết vừa dục vọng.

Tư thế khuynh quốc như thế mà không ai dám nhìn thẳng.

Nguyên nhân là tại thời đại này, bất kể là song phương chính ma hay Thái Cổ chủng tộc, luận thân phận và địa vị không ai có thể so sánh với nàng.

Nàng thuộc Cửu Lê Phượng tộc, là đích nữ của Thái Cổ Phượng Tổ, là song sinh với Cổ hoàng tử, Phượng Tước Nhi.

Nàng chân chính là con gái của Đại Đế, là thiên hoàng quý tộc!

“Thái Huyền Tiểu Tổ trong lời đồn kia còn chưa tới sao?”

Phong Tước Nhi hoạt bát sáng sủa, mắt đào đánh giá chung quanh.

Vừa tới nơi đây thì danh hào Thái Huyền tiểu tổ nàng đã nghe quá nhiều, khó tránh khỏi cảm thấy hiếu kỳ.

Hơn nữa hắn mới tám tuổi mà đã sáng tạo được công pháp, tại thời đại Thái Cổ cũng là kinh thế hãi tục.

"Sau khi vòng loại kết thúc hắn đã mang theo đám Thái Huyền đệ tử bí mật tu luyện.” Thanh Phong thánh chủ cười đáp.

Đúng lúc này, phong vân đột biến, một dòng sông to lớn dài đến ngàn trượng từ xa bay tới, treo ở một bên.

Nước sông đục ngầu, hình như có cá đang bơi.

Leng keng!

Một cái móc câu thả xuống dòng sông, nối liền với dây câu là một cái cần câu.

Có một lão giả đội nón lá đang ngồi xếp bằng ở một bên, không chớp mắt nhìn chằm chằm đám cá bơi.

Mười mấy tên Thái Huyền đệ tử ở trước mắt bao người tiến vào sân quyết đấu.

“Đây là vị Thái Cổ Vương của Cửu Lê Phượng tộc kia sao? Hắn quan chiến mà cũng không quên câu cá ư?” Diệp Tiêu Dao từ phương xa đi tới, thấy một màn này mà không khỏi líu lưỡi.

“Vị Thái Cổ Vương này được xưng là Ngư Vương, bởi vì hắn câu cá đến nổi lão bà của hắn phải bỏ hắn.”

“Đôi vợ chồng này trước khi sụp đổ, Thái Cổ Vương đi ra làm chuyện đầu tiên chính là câu cá, mà một khi câu chính là ngồi 10 năm.”

“Bạn già của hắn không chịu nổi nữa nên sau đó liền ly hôn với hắn.”

“Nghe nói ngày ly hôn lão quái vật này vẫn còn câu cá bên bờ sông, không nhúc nhích một chút nào.”

Tam Nhãn Chân Quân hướng về Diệp Tiêu Dao nhàn nhạt giải thích.

Diệp Tiêu Dao nghe vậy liền nhìn về phía lão giả kia, nhịn không được thán phục, bội phục vạn phần.

Lão câu cá này thật đáng sợ!