Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tam Nhãn Chân Quân lộ ra vẻ mặt cổ quái, trong lòng lắc đầu không thôi.
Bảy ngày này đám người Vương Chân đã tiến hành tu luyện ma quỷ, không ngủ không nghỉ.
Thậm chí hắn còn tự mình xuất thủ, dùng tốc độ nhanh nhất mang theo mười mấy tên Thái Huyền đệ tử tham dự đưa tang.
Ban ngày ước chừng bọn hắn đưa tang hơn một trăm người, căn bản không có nhàn rỗi.
Buổi tối thì bọn hắn tu luyện Đoạn Chi Trảm Ma Công và Chôn Sống, thời gian chặt chẽ đến cực điểm.
Tuy rằng không tu luyện tới cảnh giới tinh thâm, nhưng cũng đủ để ứng đối với tồn tại dưới cấp Thánh Tử.
“Phiêu Miểu Tiên Cung, La Phong đối chiến thánh địa Côn Lôn, Lý Hạc!”
Theo trọng tài mặc đạo bào nói xong, hai đạo thân ảnh liền lên đài.
Không chút nói nhảm, thương xuất như rồng, quyền trấn như núi, trong nháy mắt đan xen vào nhau, chiến đấu có thể nói là kịch liệt đến cực điểm.
Cuối cùng Lý Hạc không địch lại, bại bởi La Phong.
Quyết chiến một hồi lại một hồi, có Thánh Tử ra tay, triệt để bộc phát thực lực, trấn áp cường giả cùng cấp bậc, thể hiện ra thể chất cùng nội tình đáng sợ của mình.
Các đại thế lực trên khán đài nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng khi lại có một vị Thái Huyền đệ tử lên đài, tràng diện trong nháy mắt liền trở nên trầm mặc.
"Thánh địa Thái Huyền, Vương Lập, là thiếu niên bình thường không có gì lạ vừa đi lên liền khóc tang!"
Không ít người đã nhận ra, đối với người này không có cảm tình.
Nhất là Liễu Nhất Chính, ánh mắt đều đỏ lên.
Lần trước Vương Lập thiếu chút nữa khóc chết hắn.
“Đối thủ của Vương Lập là Đỗ Thắng, là Tiểu Bá Thương chỉ đứng sau Lý Linh!”
“Khặc khặc khặc! Tiểu phế vật, lên đi!” Đỗ Thắng mang vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Vương Lập nói.
Không biết vì sao hắn nhìn Vương Lập theo bản năng cười "Khặc khặc".
Nội tâm hắn vô cùng khó chịu, rất muốn đạp Vương Lập một cước.
“Được thôi.”
Vương Lập gật đầu, từ trong túi trữ vật lấy ra xe lăn bằng gỗ, đặt mông ngồi lên, sau đó đẩy xe lăn đi lên lôi đài.
Xe lăn này là Diệp Tiêu Dao tự mình thiết kế cho Thái Huyền đệ tử.
Lúc trước hắn đã chấn kinh luyện khí đại sư, được tung hô là phúc âm của người khuyết tật, cho rằng Diệp Tiêu Dao là thiên tài luyện khí.
“Đây là tình huống gì?”
Phượng Tước Nhi hiếu kỳ nhìn về phía Vương Lập ngồi xe lăn, sau đó nhìn về phía Nghiêm Lăng Quân, Thanh Phong thánh chủ.
“…”
Cả hai bốn mắt nhìn nhau, đáp: “Làm sao chúng ta biết được?”
Với kiến thức uyên bác của bọn hắn mà thật sự đoán không ra.
"Ngươi cũng không phải người tàn tật, ngươi ngồi xe lăn làm cái gì?"
Đỗ Thắng tưởng là Vương Lập chuẩn bị chuyển tới một đống mộ thổ, thấy vậy mà có chút há hốc mồm, không biết làm sao.
“Ta không phải người tàn tật à?”
Vương Lập tự hỏi, sau đó nghe rắc một tiếng, hắn liền đem một chân của mình tháo xuống ném vào góc lôi đài.
"Ta hiện tại đã là người tàn tật, ngồi xe lăn rất hợp lý chứ?" Sau đó Vương Lập lấy kèn ra, ngại ngùng cười hỏi.
“…”
Da mặt Đỗ Thắng co quắp lại, mọi người trên khán đài cũng giật mình không nhẹ.
Bag mẹ nó tên này đúnglà ngoan nhân a!
Nghiêm Lăng Quân, Cửu U chân nhân cũng là mí mắt giật giật, dự đoán Vương Lập sẽ đổi chân giả, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy hắn đổi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, rất muốn biết Vương Lập sẽ thi triển công pháp gì.
“Thánh Địa Thái Huyền các ngươi ngoại trừ Thái Huyền Thánh Tử ra, rốt cuộc còn có người nào bình thường hay không?” Đỗ Thắng rống giận, có loại cảm giác chó cắn con nhím bị đau miệng.
Hắn thực sự không rõ tiểu tử trước mắt đang làm cái trò gì, sợ mình không cẩn thận sẽ rơi xuống hố.
“Thánh Địa Thái Huyền chúng ta sao lại không bình thường? Thánh địa bình thường mà đệ tử cũng bình thường!” Vương Lập nhíu mày nói, cảm thấy mình bị xúc phạm.
Đỗ Thắng xanh mặt, nhìn chằm chằm vào chân Vương Lập, trong lòng chửi ầm lên.
Má nó, đây gọi là bình thường sao?
Vừa lên ngươi liền chặt chân của mình a!
Cẩn thận! Ta phải cẩn thận!
Đỗ Thắng hít sâu một hơi, từng bước một đi về phía Vương Lập, trường thương trong tay lưu động chân nguyên, nổi lên hào quang.
Hắn đi rất chậm, căn bản không dám khinh thường.
“Chà, thật đáng tiếc!” Vương Lập thấy vậy thì có chút thất vọng, nói.
Rất hiển nhiên Phiêu Miểu đệ tử một khi đã bị rắn cắn thì vô cùng sợ hãi dây thừng.
“Thôi quên đi!” Vương Lập lắc đầu nói, giơ kèn lên, vẻ mặt đột nhiên trở nên trịnh trọng giống như binh lính ra chiến trường.
“Đến rồi, đến rồi!”
Tinh thần mọi người chấn động, ngừng thở, gắt gao nhìn chằm chằm cây kèn trong tay Vương Lập.
“Chẳng lẽ đây là công pháp âm luật? Nhưng không phải công pháp âm luật đều lấy đàn tranh, tiêu địch làm chủ sao?”
“Cái kèn này là quỷ vật gì?”
Thanh Phong thánh chủ cũng kinh ngạc, vô luận là hai đạo chính ma thì người đi theo âm luật chi đạo không phải là không có, ngược lại còn có rất nhiều.
Nhưng đại bộ phận đều lấy đàn làm chủ, vì tiếng đàn rất du dương, tiên khí mờ mịt, làm cho người ta say mê trong đó.
Cầm kỳ thư họa, cầm ở vị trí đầu, đủ để chứng minh địa vị của nó.
Đàn càng là lựa chọn đầu tiên để tu thân dưỡng tính, đại biểu cho sự tao nhã, ký thác tâm tư, tẩy rửa linh hồn, có năng lực tĩnh tâm chữa lành.
Giống như Phiêu Miêu thánh nữ, trời sinh cầm tâm, đánh đàn như kinh hồng, nhẹ nhàng như nhân tiên, có thể nói là phù hợp với tiên đạo nhất.
Còn cái kèn này...... Cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong giới tu đạo!