Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Thì ra là công pháp âm luật.”

Đỗ Thắng sửng sốt, rồi trầm tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng, rất là khinh thường.

Coi như là công pháp cầm luật thì hắn cũng không sợ.

Hắn không biết nhạc cụ này, vì lấy xuất thân cao cấp của hắn làm sao có thể thấy qua đồ vật của phàm nhân.

“Một khúc can tràng đoạn, thiên nhai hà xử mịch tri âm.” Vương Lập than thở rồi thổi kèn.

Toe!!!

Tiếng kèn cao vút chói tai trong nháy mắt đã phá vỡ trái tim Đỗ Thắng.

Tiếng kèn thê lương, bén nhọn tận trời, rung chuyển cả sân quyết đấu.

Lúc mới bắt đầu âm điệu còn vui mừng, nhưng rất nhanh liền trầm thấp xuống, thê thảm sầu bi.

“Vãi lồng! Đây là tang hồn khúc mà!”

Trên khán đài, vô số người chấn động, nghẹn họng nhìn trân trối.

Dưới ánh mặt trời chói chang, bọn hắn phảng phất như có thể nhìn thấy từng người mặc hiếu phục, còn có đội đưa tang khiêng quan tài bay qua lôi đài, nghĩ tới mà nổi cả da gà.

“Đây là khúc nhạc gì? Bà mẹ nó thật bi thảm a!” Nhà đầu tư thiên thần da đầu tê dại, hỏi.

Lúc đầu hắn còn cảm thấy khó nghe, nhưng càng nghe càng muốn nghe, rất là ma tính.

“Hu hu hu hu......”

Một số thiếu nam thiếu nữ tam quan chưa sâu, sức đề kháng kém, càng nghe càng muốn khóc, nhịn không được lệ nóng tuôn trào.

“Khóc con mẹ ngươi chứ khóc! Cha ngươi còn chưa có chết a!”

Thấy vậy mấy người lớn bên cạnh liền chửi ầm lên, tát bọn trẻ một cái, tiếng khóc lập tức im bặt.

“Cái này...... có thể đổi qua đồ của dương gian được không?” Nghiêm Lăng Quân sắc mặt buồn bực, nhìn về phía Diệp Tiêu Dao hỏi thăm.

Thanh Phong Thánh Chủ, Cửu U chân nhân cũng ngây ra như phỗng.

Âm luật trong cảm nhận của bọn hắn là một hình tượng tiên nữ xinh đẹp. Nhưng giờ phút này âm luật tựa như một lão lưu manh, vừa lên liền bắt được tiên nữ, cởi sạch quần áo, quất roi một trận, vô cùng thê thảm.

Mọi người vào giờ khắc này nhận thức đối với âm luật chi đạo toàn diện sụp đổ.

“Thật ngu ngốc! Dừng lại cho ta!” Đỗ Thắng thật sự chịu không nổi, rống giận một tiếng.

Một đạo hàn quang phóng ra, sau đó thương xuất như rồng, mang theo chân nguyên chấn động đáng sợ đâm về phía Vương Lập đang ngồi trên xe lăn thổi kèn.

Ầm!!!

Một tiếng kèn như sóng nước ầm ầm lao về phía Đỗ Thắng, sóng âm đáng sợ mang theo lực xuyên thấu trực tiếp phá nát phòng ngự của Đỗ Thắng.

Phụt!!!

Đỗ Thắng chỉ cảm thấy đầu mình bị đập mạnh một cái, đầu đau muốn nứt, tâm thần hỗn loạn.

“Công pháp công kích thần hồn sao?”

Nghiêm Lăng Quân con ngươi co rụt lại, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía Diệp Tiêu Dao, nói không nên lời sự rung động cùng không thể tưởng tượng nổi của mình.

Công pháp công kích thần hồn phi thường hiếm thấy, muốn sáng tạo ra một môn so với công pháp bình thường khó hơn gấp trăm lần.

Hắn không thể tưởng tượng được Diệp Tiêu Dao đến cùng đã làm thế nào để sáng tạo ra được?

Những người khác cũng kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía Diệp Tiêu Dao.

Liên tục hai loại công pháp, cái này đã không thể nào là tu luyện trước, nếu không bọn hắn đã sớm thi triển ra rồi.

Chỉ có một loại khả năng, đó là Diệp Tiêu Dao trong bảy ngày qua mới sáng tạo ra.

Hơn nữa dưới sự chỉ đạo của hắn thì những đệ tử này đều tu luyện có thành tựu.

Nhưng điều này sao có thể?

Diệp Tiêu Dao ngồi vững trên Điếu Ngư Đài, vẻ mặt bình tĩnh tựa như Phật Đà kim thân vạn cổ bất biến.

“Đậu phộng! Công pháp âm luật này chuyên môn đả thương thần hồn! Thần hồn là nhược điểm của tất cả tu sĩ cấp thấp a!”

“Thánh địa Thái Huyền quá biến thái!”

Trên khán đài đã là một mảnh xôn xao.

“A a a a!”

Đỗ Thắng thống khổ không chịu nổi, điên cuồng lui về phía sau, cho đến khi lui ra trăm trượng mà đầu hắn vẫn đau như bị xé rách.

“Đây là át chủ bài của ngươi sao? Ta không tin ngươi có thể chiến thắng ta!”

Đỗ Thắng hai mắt đỏ bừng, chân nguyên bắt đầu khởi động, ngưng tụ thành rồng, cắn trường thương trong miệng, lần thứ hai đâm tới Vương Lập.

Trên người hắn còn có một cỗ thương ý mênh mông giao hòa, ngăn cản sự công kích thần hồn đáng sợ này.

Toe!!!

Tiếng kèn vẫn lao ra như sóng cuộn, một vòng lại một vòng ngăn cản thương mang hình rồng.

Mặc dù có thương ý ngăn cản, nhưng vẫn có sóng âm nhỏ yếu va chạm vào thần hồn của Đỗ Thắng.

Thần hồn của Đỗ Thắng không ngừng bị thương, mười thành lực lượng mà chỉ có thể phát huy ra ba thành.

“Đâm thủng cho ta!”

Đỗ Thắng mặt mũi vặn vẹo, phẫn nộ rít gào, cầm trường thương trong tay, mũi thương cứng rắn đâm tới gần Vương Lập cách trán Vương Lập ba phân.

“Ha ha ha ha! Ngươi thổi nữa đi!”

Đỗ Thắng nhe răng cười nói, điên cuồng kêu to, vô cùng mừng rỡ.

Nhưng không đợi Đỗ Thắng tiến thêm một bước, một cái chân to mang theo lực lượng cường đại đã hung hăng đạp hắn ngã xuống lôi đài.

Ngực Đỗ Thắng trực tiếp lõm vào, há miệng phun máu.

Vì không có phòng bị nên Đỗ Thắng căn bản không đỡ được.

Đỗ Thắng đầu váng mắt hoa, mùi hôi thối xông vào mũi đến sắp nôn.

Hắn ngưng thần nhìn lại và thấy một cái chân đang đứng ở bên cạnh hắn.

Chỉ là một cái chân! Là cái chân bị Vương Lập chặt đứt, nhưng tại sao nó lại động đậy được?

Da đầu Đỗ Thắng tê dại, hoài nghi mình có phải đang gặp phải ảo giác hay không.

Lúc này cái chân kia tựa như vật sống mà điên cuồng đạp một trận vào đầu Đỗ Thắng.

Cái chân nặng nề đạp cho Đỗ Thắng muốn liệt não, còn có mùi thối nồng nặc từ chân bay ra làm hắn muốn nổ mũi.

Bên tai Đỗ Thắng còn có tiếng kèn buồn bã chói tai công kích thần hồn của hắn.

Ngay lúc này Đỗ Thắng giống như nhìn thấy bà ngoại đã chết của hắn đang mỉm cười vẫy tay với hắn.