Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Diệp Tiêu Dao vuốt cằm, suy tư chính mình sáng tạo ra một trăm loại công pháp.
Cuối cùng ánh mắt hắn khẽ động nói: "Sáng tạo ra công pháp chung quy không phải lượng thân chế tạo, ta sẽ thử xem vì chính mình lượng thân chế tạo một ít công pháp."
Diệp Tiêu Dao nhớ lại cảnh tượng lúc mình sáng tạo công pháp cho Thái Huyền thánh tử, điều này đã truyền cảm hứng cho hắn.
Bình thường dù công pháp có mạnh hơn nữa thì chỉ có thể phát huy ra chín thành chín. Lợi hại một chút thì mười phần, đây cũng là cực hạn.
Nhưng nếu như lượng thân chế tạo công pháp, tu luyện phù hợp bản thân nhất, lực lượng sẽ có thể phát huy ra mười hai thành, thậm chí cao hơn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Tiêu Dao càng ngày càng sáng.
Đương nhiên hắn phải tránh đi hệ thống, lấy ngộ tính nghịch thiên chân chính vì mình sáng tạo công pháp, chứ hắn cũng không muốn tự cung.
Đúng lúc này, giọng nói của Bạch trưởng lão truyền đến.
“Tiểu tổ, đệ tử của Thánh địa Côn Luân tới luận bàn với Thánh địa Thái Huyền chúng ta, thánh chủ gọi ngươi qua đó.”
“Luận bàn sao? Ta không có hứng thú!” Diệp Tiêu Dao nhướng mày, khẽ lắc đầu nói.
Đã có công pháp do hắn sáng tạo tồn tại, những tên đệ tử của Thánh địa Côn Luân kia phỏng chừng đều muốn ngã nhào, cho nên hắn cũng lười xen vào.
Đột nhiên trong lòng Diệp Tiêu Dao khẽ động, nói: "Quên đi, ta sẽ đi xem một chút.”
Chính mình chế tạo công pháp vẫn cần một ít đối tượng để tham khảo, đi xem cuộc chiến thu hoạch một ít linh cảm cùng gợi ý ngược lại là lựa chọn không tồi.
…
Diệp Tiêu Dao đem máu bẩn trên người rửa sạch, thay lại một thân nho sam trắng nõn, sai đó mới chậm rãi đi ra tiểu lâu.
Gió mát thổi qua, lay động tóc mai của hắn, hắn cảm thấy từng trận sảng khoái.
“Trong số các thiếu niên của Thánh địa Côn Luân ở đây, có ai có chiến lực cường hãn hơn không?” Diệp Tiêu Dao chậm rãi bước đi, tùy ý hỏi.
"Từ Thành đã là Chân Đan cảnh đỉnh phong. Có một vị khác là tu sĩ luyện thể, dù chỉ mới mười ba tuổi mà đã lấy thân thể một mình lực áp Chân Đan cảnh. Còn có một nữ tử tên là Từ Kiều Kiều, tu vi Chân Đan cảnh đỉnh phong, kiếm pháp phiêu dật rất mạnh."
Bạch trưởng lão tán thưởng không thôi, ngữ khí ở hai chữ "Chân Đan" tăng thêm không ít, ngụ ý để cho Diệp Tiêu Diêu thấy thiên kiêu cùng thế hệ lên như diều gặp gió mà có thể biết xấu hổ, sau đó anh dũng truy đuổi.
Theo hắn thấy Diệp Tiêu Dao đến nay vẫn còn dừng lại ở Chân Huyền Cảnh, thật sự là quá yếu.
Diệp Tiêu Dao liếc Bạch trưởng lão một cái, lắc đầu không nói gì.
Chân Đan cảnh sao?
Bà mẹ nó ta đã là Linh Cảnh đại tông sư rồi a!
Diệp Tiêu Dao không có tự đắc, cũng lười nhiều lời.
Hiện tại hắn bởi vì tu luyện Hỗn Độn Tiên Ma Công, càng là có một tia Hỗn Độn Chi Khí hộ thể, cho dù là Trảm Đạo Vương cũng nhìn không thấu hắn.
…
Tại giác đấu tràng chuyên môn dành cho đệ tử luận bàn của Thánh địa Thái Huyền.
Sân bãi rộng lớn, từng cái lôi đài san sát, lôi đài trung tâm là lớn nhất, dài rộng chừng ngàn trượng.
Giờ phút này đang lục tục tụ tập không ít Thái Huyền đệ tử, có tới mấy ngàn người.
Một bên khác là Thánh Địa Côn Luân có mấy chục tên tiểu thiếu niên có tinh thần phấn chấn, bồng bột.
Một bên khác của quảng trường có hơn mười đạo thân ảnh ngồi ở trên ghế quan sát, phần lớn là Thái Huyền trưởng lão, cũng có Thái Huyền Thánh Chủ.
Bên cạnh Thánh Chủ là Thiên Nguyên thánh sư của Thánh địa Côn Luân.
Trong lúc nhất thời bầu không khí vô cùng nhiệt huyết, còn không có bắt đầu đánh mà đám Thái Huyền đệ tử đã ầm ĩ lên.
“Để ta tới đánh trước! Ta thật vất vả mới tu luyện công pháp đại thành, trận đầu tiên phải để cho ta!”
“Sư đệ à, chiến đấu rất hung hiểm, ngươi không nắm chắc thì cứ giao cho vi huynh đi.”
“Phi! Nếu không chúng ta chiến một trận thử xem, ai thắng thì được lên trước!”
Đám Thái Huyền đệ tử tranh dành quyền ra đấu trận đầu với nhau, chen chen lấn lấn, ai cũng muốn lên lôi đài đánh một trận sảng khoái với đệ tử thánh địa Côn Luân.
Có mấy vị thậm chí đã lấy ra chảo dầu dùng để tu luyện, chạy khắp nơi đập loạn, tro đen đáy nồi bay đầy trời: "Tránh ra cho ta!”
Từ khi tu luyện công pháp của Diệp Tiêu Dao, các đệ tử tiến bộ thực lực nhanh chóng, ai cũng muốn cùng đệ tử của các Thánh Địa khác đọ sức, nghiệm chứng sở học.
Các đệ tử của thánh địa Côn Luân thấy thế liền dại ra một lát, sau đó nổi trận lôi đình.
“Bọn hắn khinh người quá đáng! Bọn hắn thật sự coi chúng ta là quả hồng mềm sao?”
Lý Hạc lúc này liền bạo nổ, hắn cảm thấy đám Thái Huyền đệ tử đang nhục nhã thánh địa của hắn.
Lý Hạc ở thánh địa Côn luân cũng được coi là thiên kiêu hàng đầu, cùng thế hệ thấy hắn có người nào không đưa thuốc lá chứ?
Kết quả khi đến Thánh địa Thái Huyền hắn lại bị một đám đệ tử bình thường khiêu chiến.
Ta không cần mặt mũi sao?
“Bọn hắn quả thật quá mức kiêu ngạo, ta muốn đánh bọn hắn một trận nhừ tử!”
Phía sau Lý Hạc có một tiểu thiếu niên nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiểu thánh tử Côn Luân Từ Thành cũng đen mặt, không hiểu sao lại cảm thấy lòng bàn chân ngứa ngáy, rất muốn đem đế giày cỡ bốn hai của mình đạp vào mặt đám Thái Huyền đệ tử láo nháo kia.