Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Thánh chủ, Thái Huyền đệ tử các ngươi cũng có chút tự đại a. Đây cũng không phải là chuyện tốt.” Thiên Nguyên thánh sư nhìn mà nhíu mày, trong lòng bất mãn nói.

Hắn không rõ đám Thái Huyền đệ tử này lấy đâu ra tự tin mà đều muốn khiêu chiến đệ tử tinh anh của thánh địa Côn Luân nhà hắn.

“Ha ha ha ha, đã lâu rồi Thánh Địa Thái Huyền mới nhìn thấy đệ tử của Thánh Địa khác, cho nên khó tránh khỏi muốn đọ sức.

Thái Huyền thánh chủ ha hả cười nói, lơ đễnh.”

“Hôm nay thực lực của các Thái Huyền đệ tử đã có thể so với đệ tử tinh anh của các Thánh Địa khác, thực lực rất biến thái.”

“Vậy sao? Nhưng tu sĩ phải vững vàng tu hành, không thể cuồng vọng tự đại, vì như vậy nếu gặp phải ngăn trở sẽ dễ dàng không gượng dậy nổi.” Thiên Nguyên thánh sư lắc đầu nói.

Hắn sở dĩ xưng là thánh sư là do hắn tinh thông nhiều loại công pháp. Nếu như hắn giảng kinh thì trong Thánh địa Côn Luân nhất định không còn chỗ ngồi, do đó hắn biết rõ lòng cuồng vọng là không thể có.

Đúng lúc này, một thiếu niên áo trắng thân mang hơi thở của người trí thức chậm rãi đi đến, bước lên ghế quan sát bên cạnh lôi đài, ngồi một bên Thánh Chủ.

Trong giây lát, cảnh tượng hỗn loạn liền trở nên yên tĩnh.

Mấy ngàn Thái Huyền đệ tử đều an tĩnh lại, cuồng nhiệt nhìn về phía Diệp Tiêu Dao, vội vàng cung kính hành lễ.

“Bái kiến tiểu tổ!”

“Bái kiến tiểu tổ!”

Âm thanh vang dội, chấn động bát phương, khiến cho đám đệ tử tinh anh của thánh địa Côn Luân như Lý Hạc lập tức sửng sờ.

Các Thái Huyền đệ tử cuồng vọng như thế, tên kia vậy mà lại có thể làm cho bọn hắn cung kính như vậy thật là không thể tưởng tượng nổi!

“Hắn chính là Diệp Tiêu Dao sao?” Lý Hạc kinh ngạc hỏi.

Hắn chỉ thấy thiếu niên kia có khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, quấn khăn buộc tóc, không chỉ có khí chất của người trí thức mà còn có một tia khí chất mờ mịt lưu chuyển, trời sinh dễ gần làm cho người ta tán thưởng.

“Danh vọng của hắn trong Thái Huyền đệ tử cao như thế cũng đã sắp đuổi kịp Thánh Chủ ngươi rồi.” Thiên Nguyên thánh sư cũng kinh ngạc nói.

Bất kỳ thánh tử của thánh địa nào cũng đều không thể làm được một bước này. Công pháp của các Thái Huyền đệ tử đều là do hắn dạy.

Thái Huyền thánh chủ thấy Diệp Tiêu Dao đi tới liền cười hỏi: "Ngươi như thế nào cam lòng đi ra?”

“Quan chiến thôi, ta muốn đi ra con đường thuộc về mình.” Diệp Tiêu Dao không giấu diếm, tùy ý nói.

Nghe vậy Thánh chủ, Thiên Nguyên thánh sư cùng với các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, ngưng nghẹn không nói gì.

“Còn chưa bước vào Trảm Đạo mà đã muốn đi ra khỏi con đường của mình, lời này quá khoa trương đi.”

"Đệ tử tu luyện công pháp đều do Diệp Tiêu Dao sáng tạo. Trăm bộ công pháp nghe đồn là thật sao?"

Thiên Nguyên thánh sư thầm nghĩ trong lòng, chợt lắc đầu, không thể tin được.

Hắn tinh thông các loại thần thông, biết rõ sáng tạo công pháp gian nan, lập tức sáng tạo trăm môn là chuyện khoa trương giống như Lâm muội muội từ trên trời rơi xuống.

Mọi người không nói gì nữa, lẳng lặng quan chiến.

Theo một vị trưởng lão bước vào, tuyên bố chiến đấu chính thức bắt đầu.

"Trận chiến đầu tiên ta tới! Ta rất muốn nhìn xem đám đệ tử bình thường của Thánh Địa Thái Huyền như các ngươi ở đâu ra tự tin mà đều muốn khiêu chiến đệ tử tinh anh của Thánh địa Côn Luân!"

Một thiếu niên áo xanh trong thánh địa Côn Luân nhảy lên lôi đài, hắn cầm trường kiếm trong tay, khí thế sắc bén, tu viChân Đan Cảnh thất trọng.

"Ha ha ha ha, đây là một trong những môn hạ của ta tên là Hứa Thần, kiếm pháp của hắn đã đạt tới cấp độ kiếm ý." Thiên Nguyên thánh sư cười ha hả nói, trong giọng nói khó nén tự hào.

Mới mười ba mười bốn tuổi tuổi mà đã lĩnh ngộ ra kiếm ý, phần thiên tư này trong đồng bối ít có người có thể sánh bằng.

"Kiếm ý sao? Không tệ." Thái Huyền thánh chủ tán thưởng.

Kiếm khí, kiếm ý, kiếm tâm là kiếm đạo tam cảnh, đại bộ phận kiếm tu đều dừng lại ở cấp độ kiếm khí, người có thể tiến vào kiếm ý cho dù là Bất Hủ đạo thống cũng là thiên kiêu đỉnh cấp!

"Phong Kỳ, ngươi lên đi." Không đợi chúng đệ tử tranh nhau lên đài, Diệp Tiêu Dao đột nhiên mở miệng.

Nếu đã là quan chiến để thu hoạch linh cảm cùng gợi ý, vậy cảnh giới phải so với đối phương thấp hơn một chút là tốt nhất, miễn cho một đống đệ tử đã tu luyện đại thành công pháp trực tiếp đem đối phương đánh cho không còn.

"Đa tạ tiểu tổ!"

Phong Kỳ tinh thần chấn động, vội vàng bước lên lôi đài, cầm trong tay trường đao, toàn thân bộc phát khí tức Chân Đan cảnh lục trọng, so với đối phương thấp hơn một tầng.

Hứa Thần nhíu mày, khinh thường nói: "Đổi người nào tu vi Chân Đan cửu trọng đi! Ngươi không phải đối thủ của ta!"

Dù nói thế nào hắn cũng là tuyển thủ đỉnh cấp lĩnh ngộ ra kiếm ý, có thể nghiền ép cùng cảnh giới.

Huống chi Phong Kỳ chỉ là một tên Thái Huyền đệ tử bình thường, tu vi còn không bằng hắn.

"Ngươi dám coi thường ta sao? Hôm nay ta phải cho ngươi quỳ xuống nhận thua!" Phong Kỳ nhất thời nổi trận lôi đình, ngữ khí cũng trở nên bén nhọn không ít.

Hắn tu luyện tới hai mươi mấy môn công pháp, thực lực ở cùng thế hệ cũng là xuất sắc.

"Ngươi đúng là kẻ không biết tự lượng sức mình! Thôi quên đi, ta một chiêu liền đánh bại ngươi!" Hứa Thần nhướng mày, không nói nhiều nữa, ngoắc ngoắc ngón tay: "Ngươi lại đây đi."

Hắn muốn cho đám Thái Huyền đệ tử này kiến thức một chút cái gì gọi là Miểu Sát!

Thấy thế Phong Kỳ liền nổi giận quát to: "Ngươi xem thường ai đấy hả?"

"Chuyên Tâm Trảm Ma Công!"

"Nhiễm Huyết Trảm Ma Công!"

"Mộc Linh Trảm Ma Công!"

"Cửu U Cuồng Ma Đao!"

Dưới cái nhìn chăm chú của các tinh anh thánh địa Côn Luân, vẻ mặt nghiêm túc, Phong Kỳ rống to rồi bỗng nhiên dùng đao cắt đứt động mạch chủ trên cổ mình, máu tươi điên cuồng phun ra, đem lôi đài đều nhuộm đỏ một mảnh, trông kinh dị đến cực điểm.

Hứa Thần bị bắn tung tóe một mặt máu, nhìn đến choáng váng mặt mày.

Chuyện quái gì thế này?

Đã nói là đánh nhau mà, sao ngươi lại tự mình hại mình?

Mắt thấy sắc mặt Phong Kỳ trắng bệch, máu cũng sắp chảy khô, Hứa Thần rốt cục bối rối.

Hai chân hắn như nhũn ra, rất muốn tại chỗ quỳ xuống nhận thua, cầu xin Phong Kỳ đừng chết.