Hoàng Huynh Cớ Gì Tạo Phản?

Chương 12. Chương 12: Từ Nhiên là người như thế nào? 2

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề. Dẫu ai cũng biết tình thế nguy cấp, nhưng chẳng người nào ngờ được thực trạng lại bi đát đến nhường này.

Kinh thành đường đường là đế đô của Đại Minh, vậy mà binh lực có thể điều động chỉ còn vỏn vẹn năm, sáu vạn người.

Nghĩ lại trận Thổ Mộc Bảo, Thánh thượng thống lĩnh hơn hai mươi vạn tinh binh, quân số đông gấp mấy lần địch, thế mà vẫn chuốc lấy thảm bại.

Giờ đây, binh mã trấn thủ kinh thành chưa bằng một nửa quân số của giặc, trận chiến phòng thủ này biết phải đánh ra sao?

Đúng lúc này, Vu Khiêm dường như đã nhẩm tính xong, liền cất giọng nói rõ: "Quân số Tam Đại Doanh có thể tác chiến đúng là chỉ còn khoảng năm đến sáu vạn. Ngoài ra, binh mã tuần phòng tại chín cửa thành cũng phải được bảy, tám ngàn người. Cộng thêm các đội quân lưu thủ trực thuộc và cả binh lính áp tải lương thảo từ Nam Kinh tới, nếu dồn hết cả lại cho việc phòng thủ kinh sư, thì tổng cộng binh lực có thể chiến đấu ước chừng được mười vạn."

Mười vạn quân! Con số này tuy không nhiều nhưng cũng miễn cưỡng đem lại đôi chút trấn an cho mọi người, ít nhất cũng xem như ngang ngửa với binh lực của quân địch.

Nhưng dù vậy, trong điện một bầu không khí u ám sầu não.

Suy cho cùng, hơn hai mươi vạn tinh binh còn thảm bại, thì mười vạn quân ít ỏi này liệu có làm nên trò trống gì?

Đúng lúc này, Thị giảng Học sĩ của Hàn Lâm viện là Từ Nhiên bước ra khỏi hàng, cúi đầu tâu: "Khởi bẩm Thái Hậu, bẩm Vương gia, vi thần liều mình xin tâu một việc. Mấy ngày nay, kinh thành mưa gió bất thường, tinh tú trên trời sai lệch vị trí, thiên tượng hỗn loạn, điềm hung liên tiếp ứng nghiệm. Nay lại thêm thảm họa Thổ Mộc, đủ thấy lòng trời đã đổi, thiên mệnh không còn phù trợ. Vi thần liều mình hiến kế, trong cơn nguy biến này, chỉ có quyết sách thiên đô (dời đô) về phương Nam mới mong giải được quốc nạn. Kính xin Thái hậu anh minh cân nhắc.

Thần sắc Chu Kỳ Ngọc hơi trầm xuống, Cái tên Từ Nhiên này, quả nhiên là một kẻ tâm cơ.

Sống lại một đời này, nếu phải nói hắn căm hận ai nhất,.

thì chắc chắn chính là bè lũ đã chủ mưu và tham dự vào sự biến Đoạt Môn nơi Nam Cung năm xưa (sự kiện giúp Anh Tông phục vị). Mà thật trùng hợp, Từ Nhiên này chính là một thành viên cốt cán trong đó. Chỉ có điều, vào lúc hành sự, y đã đổi tên thành Từ Hữu Trinh.

Kẻ này đỗ tiến sĩ năm Tuyên Đức thứ tám, đúng là lắm mưu nhiều kế, giỏi luồn lách chốn quan trường, nhưng cũng không thể phủ nhận, y thực chất là một tên cơ hội chuyên xu nịnh.

Ngoài việc viết văn chương kinh nghĩa như nước chảy mây trôi, hắn còn nghiên cứu rất nhiều về thiên văn địa lý, binh pháp thủy lợi.

Nhưng điều khiến Chu Kỳ Ngọc cảm thấy kẻ này có điều khác lạ, lại không chỉ dừng ở đó.

Sống lại một đời này, hắn nhận ra có rất nhiều việc đã khác xa so với những gì hắn còn nhớ.

Khi đó tuy cũng chẳng nắm thực quyền gì, nhưng với những việc động trời như tin báo từ Thổ Mộc này, lẽ ra hăn phải là người được biết đến đầu tiên.

Cho nên theo đúng trình tự ở kiếp trước, thì phải là Vu Khiêm sau khi nhận được quân báo đã lập tức tìm đến Đốc suất phòng vệ kinh sư (Tiêu Kính), rồi cùng Tiêu Phò mã đến gặp Thành Vương - vị Thân vương đang Giám quốc là hắn.

Sau đó cả ba người mới cùng nhau vào cung bẩm báo sự việc. Khi ấy, Tôn Thái hậu cũng đâu có trực tiếp triệu kiến quần thần như thế này.

Bà sau khi hay tin, một mặt cho chuẩn bị vàng bạc tài vật (để chuộc người), mặt khác thì vẫn theo đúng quy tắc, hạ chỉ dụ yêu cầu Thành Vương triệu tập bá quan để thương nghị đối sách, rồi mới đem kết quả tâu lại cho bà.

Nhưng ở kiếp này, chỉ vì hắn đột nhiên ngã bệnh nặng mấy ngày liền không thể gượng dậy...

Vu Khiêm vốn không hay biết hắn đã tỉnh lại, nên đã tùy nghi hành sự theo quyền biến, trực tiếp vào cung mật báo, dẫn đến việc Tôn Thái hậu phải đứng ra triệu kiến quần thần. hắn lại đúng lúc trời xui đất khiến xuất hiện, mới thành ra cục diện khó xử như hiện tại.

Thế là, một vấn đề nan giải liền nảy sinh: trên đại điện lúc này, rốt cuộc ai mới là người thực sự chủ trì đại cục?

Trong ba việc khẩn yếu mà Vương lão đại nhân vừa nêu, việc thứ nhất và thứ hai còn có thể xem là ít nhiều liên quan đến Hoàng thượng.

Với thân phận là Thánh mẫu của Thiên tử, lại thêm những việc này vốn không có gì cần tranh luận nhiều, Tôn Thái hậu đứng ra quyết đoán cũng là lẽ thường tình.

Nhưng việc thứ ba lại khác, đó là quốc sự hệ trọng, liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của giang sơn xã tắc.

Việc này không mấy liên hệ đến hậu cung, thậm chí còn vượt trên cả sự an nguy của riêng Thiên tử, mà thuần túy là việc quốc chính của triều đình.

Chính vì thế mà vấn đề mới thực sự phát sinh.

Theo lễ pháp và quy tắc, Thành Vương – người đang phụng chỉ Giám quốc – đứng ra chủ trì việc này mới là danh chính ngôn thuận nhất.

Thế nhưng, chư vị đại thần có mặt ở đây ai cũng ngầm hiểu.

Trên thực tế, người đang thực sự nắm giữ quyền lực tại kinh thành lúc này lại chính là vị Tôn Thái hậu nương nương kia.

Chỉ cần nhìn vào việc quân báo vừa đến, Thái hậu đã có thể lập tức hạ lệnh giới nghiêm toàn bộ chín cửa thành là đủ rõ.

Nói thẳng thắn ra, Thành Vương tuy có danh phận chính thống, nhưng Thái hậu mới là người nắm giữ thực quyền.

Vậy thì, việc hệ trọng này rốt cuộc nên tâu trình lên ai, lại trở thành một vấn đề thực sự nan giải.

Nếu như Chu Kỳ Ngọc không ngã bệnh, mọi việc ắt đã diễn ra như trong ký ức kiếp trước của hắn: Tôn Thái hậu căn bản sẽ không hiện diện tại đây, mà mọi sự đều do Thành Vương đứng ra chủ trì.

Còn nếu như Chu Kỳ Ngọc không vội vàng vào cung thăm Hiền Phi nương nương, thì chư vị đại thần kia cũng chẳng cần phải đắn đo, cứ việc trực tiếp bẩm báo lên Thái hậu - người đang nắm quyền quyết định trong tay - là được.

Nhưng oái oăm thay, hiện tại cả hai vị đều đang có mặt tại đây, thành ra mới có cục diện thật khó xử này.

Vừa rồi Tôn Thái hậu hiển nhiên cũng đã nhận ra điều này, nhưng bởi chính bà đã chủ động lên tiếng hỏi Chu Kỳ Ngọc trước, nên cũng đành để hắn tạm thời nắm quyền phát ngôn.

Song, trong lòng mỗi vị đại thần nơi đây đều hiểu rõ mười mươi.

Chính vì vậy, dù là Tiêu Kính hay Vu Khiêm khi đáp lời, ngôn từ đều cố giữ vẻ hết sức trung dung, mập mờ.

Thế nhưng Từ Nhiên vừa mở miệng lại khác hẳn, y xưng hô rành mạch: "Khởi bẩm Thái hậu, bẩm Vương gia..." Ấy thế mà đến cuối câu, y lại thẳng thừng bỏ qua Chu Kỳ Ngọc, chỉ hướng về phía Thái hậu mà nói: "... Vi thần kính xin Thai Hậu suy xét lại."

Dẫu rằng trong thời khắc quan trọng này, chẳng có ai hơi đâu mà đi truy xét cái tiểu tiết không thỏa đáng ấy.

Nhưng chính từ những tiểu tiết tưởng chừng không đáng kể như vậy, lại càng soi tỏ được tâm địa thực sự của một con người.

Ở kiếp trước, Chu Kỳ Ngọc chưa từng có được cơ hội thể nghiệm như thế này, cũng chẳng có được cặp mắt tinh tường để nhìn thấu lòng người.

Nhưng bảy năm ngồi trên ngai vàng Thiên tử, trải qua bao biến cố thăng trầm thế sự tựa trăm năm, đã tôi luyện cho hắn một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh sắc bén..

Chỉ cần qua một chi tiết nhỏ này, hắn đã có thể đưa ra kết luận.

Tên Từ Nhiên này, trong lòng tuyệt nhiên không có chỗ cho đại nghĩa quốc gia, mà chỉ chăm chăm vào lợi ích và công danh của bản thân.

Đối với loại người như y, danh dự hay lễ pháp đều là thứ phù phiếm không đáng bận tâm, thứ y thực sự coi trọng chỉ có quyền lực và lợi ích thiết thực mà thôi!

Nhưng Từ Nhiên vừa dứt lời, những người khác còn chưa kịp có phản ứng gì, thì Kim Anh - vị Chấp bút Thái giám của Ti Lễ Giám đang đứng hầu bên cạnh - đã đột ngột bước ra, dùng giọng the thé quát lớn: "Láo xược! Nói lời đại nghịch bất đạo như thế, ngươi muốn làm loạn kỷ cương tông pháp của tổ tông Đại Minh ta hay sao?!"